Thạch Kiên đưa bọn họ tới thư phòng, cho dù thư phòng của hắn rất rộng, nhưng hơn trăm người chen vào cũng khiến cho thư phòng đầy chật người. Thạch Kiên nói:
- Hiện tại các ngươi đều muốn có thuyền mới phải không?
Toàn bộ các người du hành đều gật đầu, có người du hành còn dựng lều chờ đợi suốt mấy tháng.
Thạh Kiên lại nói:
- Các ngươi đều nhìn thấy loại thuyền mới này dùng máy móc thúc đầy để chạy, đúng không?
Đám người du hành lại gật đầu, nhưng vẫn không rõ ý tứ của tiểu thánh nhân này là gì
Thạch Kiên nói:
- Bản quan hỏi lại các ngươi lần nữa, khi máy móc xuất hiện trục trặc, các ngươi làm thế nào để xử lý? Hay lại phải gọi bản quan đến giúp các ngươi xử lý?
Thế này không phải nói giỡn sao? Hắn đường đường là một quan tam phẩm, lại thành công nhân sửa chữa của bọn họ? Một người du hành đánh bạo hỏi:
- Thạch học sĩ, nguyên lý của loại thuyền này có phải theo “Truy nguyên học” không?
Thạch Kiên nói:
- Không sai, nhưng các ngươi hiểu không?
Nói xong, hắn rút từ trên giá sách ra mấy quyển “Truy nguyên học” đưa ấy người du hành đứng phía trước, có người đánh bạo lật ra xem. Bọn họ tưởng rằng chỉ cần mở mấy quyển sách này ra sẽ biết được cách làm thế nào để chế tạo loại thuyền mới. Nhưng sách vừa mở ra, thấy trong sách viết toàn chữ. Từng chữ bọn họ cũng biết được, nhưng những chữ này hợp lại, liền thành thiên thư, hoặc là bọn họ thành kẻ thất học.
Thạch Kiên cười một tiếng trong lòng, hiện tại ngoại trừ một số ít người thông minh có thể hiểu được cuốn thứ nhất bản “Truy nguyên học”, còn lại hai quyển kia, ngoại trừ hắn ra, có thể nói là không ai xem hiểu. Trí tuệ như Chu Du (mà phía trên còn một nhân vật là Gia Cát Lượng) Uyển Dung cũng không hiểu nổi. Mà thứ chân chính tốt nhất lại ở trong hai cuốn “Nghìn câu hỏi Truy nguyên” và “Truy nguyên suy đoán” này
Mấy người du hành sau khi xem xong đều đổ mồ hôi, sau đó lắc đầu, cuối cùng hỏi hắn:
- Thạch học sĩ, làm sao bây giờ? Không thể đem loại thuyền mới vất vả làm ra này trở thành món đồ chơi được.
- Làm món đồ chơi? Các ngươi có biết bản quan đổ bao nhiêu tiền vào nó không?
Thạch Kiên nói.
Kỳ thật, chuyện này cũng có cách xử lý, chỉ cần bồi dưỡng ra một ít nhân tài là có thể giải quyết. Đối với những người này chủ yếu là nắm vững được một ít lý thuyết đơn giản cơ bản, chủ yếu là nguyên lý của động cơ. Thạch Kiên cũng có thể mở lớp dạy những kiến thức học được từ kiếp trước, cũng có chút lý luận đủ chuyên sâu, nhưng bởi vì không có cơ hội thực tiễn, những thứ đơn giản đều sẽ thành không tốt. Hơn nữa còn phải xem thái độ của Chân Tông như thế nào. Vốn Tống triều đối với kỹ thuật đều vô cùng tùy tiện, sau khi nhìn những ưu đãi mà thủy tinh mang đến, Chân Tông lại trở nên cực đoan, kỹ thuật gì cũng muốn giấu đi, ngay cả nhiệt khí cầu cũng muốn giữ gìn bí mật. Cho nên nếu mình muốn mở lớp bồi dưỡng một lượng lớn đệ tử, cũng cần phải suy xét ý kiến của Chân Tông.
Thạch Kiên nói:
- Đương nhiên ta sẽ thay các người nghĩ biện pháp.
Mấy người du hành lại rối rít cảm ơn, nói:
- Ta đã biết Thạch đại nhân sẽ không quên chúng ta.
Thạch Kiên lại nói:
- Còn nữa, thuyền của các ngươi quá nhỏ, thứ này đốt than rất nhiều. Còn một điều nữa là nó cũng yêu cầu rất khắt khe đối với than, về nhiệt độ, lượng nhiệt phát ra, lượng tro bụi, khả năng kết dính, thủy phân đều phải rất chú ý. Các ngươi chỉ chú ý tới tốc độ của nó, có từng nhìn qua những khía cạnh khác không?
Mấy người thủy thủ đều nghe không hiểu cái gì cả, Thạch Kiên lại giải thích cẩn thận cho bọn họ, sau đó nói:
- Nếu không có căn cứ tiếp viện, chỉ bằng con thuyền hiện tại không thể chở được hàng hóa của các ngươi mà chỉ chuyên chở than cũng không đủ.
- Vậy bây giờ phải làm sao?
- Vấn đề này cũng không lớn.
Nói xong, Thạch Kiên liền mở ra bản đồ thật lớn của Tống Triều. Trên bản đồ lịch sử thế giới, Tống triều là quốc gia lớn nhất, còn lớn hơn so với Nguyên triều. Thạch Kiên chỉ vào Đại Dương đảo thuộc Tống triều, nói:
- Nơi này rất nhiều mỏ than.
Trước khi Thạch Kiên xuyên qua thì Úc Đại Lợi Á (Australia) là quốc gia có nhiều mỏ than nhất trên thế giới, hơn cả Châu Mỹ, hơn nữa tiện lợi cho thủy thủ người Tống đến khai thác. Sau này Úc Đại Lợi Á trở thành vùng có than đá nổi tiếng, kéo dài ven bờ biển phía đông.
Sau đó tay Thạch Kiên lại di chuyển qua phía Nam Bắc của Châu Mỹ, mấy người du hành đều nuốt nước miếng, biết Thạch Kiên chỉ đến mỏ vàng. Kỳ thật bản đồ mà Thạch Kiên cho bọn họ xem cũng không phải tiêu chuẩn như vậy. Hơn nữa ngàn năm trước, địa hình tuy có biến hóa so với hiện tại, nhưng cũng sẽ không khác biệt quá lớn. Thạch Kiên chỉ vào Chi Lê, nói:
- Nơi này sản xuất đồng. Tuy rằng diện tích nhỏ, nhưng sản lượng tài nguyên khoáng sản so với Tống Triều có lẽ còn nhiều hơn.
Đồng à! Hiện tại khai phá trong Úc Đại Lợi Á, phát hiện được nhiều mỏ vàng và sắt, nhưng không hề phát hiện được quặng đồng. Vừa nghe nói nơi này có quặng đồng, hơn nữa sản lượng tài nguyên khoáng sản so với Tống triều còn nhiều hơn, trong mắt những người này đều phát sáng.
Thạch Kiên lại chỉ vào vị trí của nước Mỹ, nói:
- Nơi này mỏ than cũng nhiều, chỉ là có nhiều phiền toái.
Ở Nam Bắc Châu Mỹ, mỏ than chủ yếu ở nước Mỹ, đồng thời cũng là nước có công nghiệp than lớn nhất thế giới. Có thể tưởng tượng biện pháp tốt nhất có thể áp dụng là đi qua Đại Tây Dương, vận chuyển ra theo đường sông Mississippi, hoặc là làm ra xe lửa? Hoặc ô tô? Ngất. Còn muốn đề cao kỹ thuật khai thác than của Tống triều, còn muốn theo Châu Mỹ sản xuất tinh luyện cao su. Một chuyện đơn giản lại trở nên ngày càng phức tạp. Tuy nhiên, may mắn là hiện tại toàn bộ nhân dân đều hướng đến Châu Đại Dương. Châu Mỹ thì quá xa. Cho dù là Đại Dương Đảo thì bất kể là ai tương lai cũng không thể coi nó là nhà của mình, thầm nghĩ kiếm một khoản tiền tài rồi trở về một cách hoành tráng.
Thạch Kiên nói:
- Các ngươi nhìn xem, hai chiến thuyền kia chỉ là thuyền thí nghiệm. Nó trọng lượng không đủ, không thích hợp chạy đường dài. Còn nữa, đối với các ngươi đại đa số mọi người đều đã có thuyền lớn , mua thuyền mới sẽ không cần thiết, chỉ cần cải tạo một vài chỗ trên thuyền thì tốt rồi. Về phần thuyền nhỏ căn bản là không thích hợp.
Những người này nghe xong thì mừng rỡ, lại tiết kiệm được một khoản tiền.
Thạch Kiên lại nói:
- Hiện tại vì cho các ngươi có cuộc sống yên bình, ngay cả hoàng thượng cũng rất quan tâm. Nhưng bản quan nghe được khi các ngươi ở hải ngoại là bộ dáng gì chứ? Ức hiếp người bản xứ thì cũng thôi, liền ngay cả người của quốc gia mình cũng ức hiếp. Hiện tại bản quan tiết kiệm tiền cho các ngươi, cũng không biết là có đáng giá hay không.
Lời này có thể nói là giả dối, nếu những người du hành đó không muốn đi, hắn còn phải ép bọn họ đi. Thời đại hàng hải phát triển mạnh còn chưa đến, người Tống không thể nhìn xa hơn, về sau người Trung Quốc sẽ bị lạc hậu một thời gian dài. Ngay cả khi muốn thu hồi lại đất đai của quốc gia, cũng phải nhìn sắc mặt người ta mà làm việc. Đây không phải là vấn đề của người lãnh đạo, mà là do lạc hậu. Nếu đây là thời kỳ thịnh vượng của Hán Đường, còn dài dòng làm gì? Tuy nhiên hắn càng phản đối loại hành vi đấu tranh nội bộ.
Buổi nói chuyện khiến những người bị nhắc đến đều mặt đỏ, mấy ngày hôm trước bọn họ còn chia ra bang phái đánh nhau một hồi.
Thạch Kiên còn nói thêm:
- Ta cũng biết thương nhân chính là muốn trục lợi, bằng không các ngươi cũng không theo nghề hàng hải này. Nhưng kiếm lợi thì cũng phải có lương tâm, để cho người khác tôn trọng. Ngay cả từ thời gian trước đây, cũng đã có một số người du hành đem tiền giúp người nghèo, vua và dân trên dưới đều sinh ra hảo cảm đối với các ngươi. Chớ quên, các ngươi làm thương nhân, đồng thời cũng phải làm một thương nhân cao thượng.
Thạch Kiên biết muốn giàu có, không thể không có thương nhân, nhưng phải khéo xoay chuyển địa vị của thương nhân, không thể khiến cho ngay cả một lão Bao thiết diện vô tư cũng khinh thường thương nhân. Muốn xoay chuyển địa vị của thương nhân, chỉ dựa vào lời nói của hắn thì không được, nhưng người này cũng phải làm ra hành động thực tế. Ví dụ như mấy hôm trước, đám thương nhân này chia bang chia phái đánh nhau đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn.
Những thương nhân ở đây đều cảm thấy hổ thẹn, toàn bộ gật đầu.
Thạch Kiên còn muốn thừa cơ giáo dục bọn họ một chút, nhưng nghe được Hồng Diên nói:
- Công chúa điện hạ, thiếu gia còn đang tiếp khách.
Hả, Tiểu đạo cô đến đây? Nàng sao lại đến đây?
Thạch Kiên sửng sốt, nàng là một công chúa, sao có thể tự tiện chạy ra hoàng cung? Còn chạy đến nhà mình, ngày mai nhất định sẽ truyền ra lời nói xấu của mấy đại thần.
Hắn vừa muốn chuẩn bị ra cửa xem thì Tiểu đạo cô đã chạy vào.
Thạch Kiên vội vàng thi lễ, những người người du hành đều quỳ xuống, tiểu cô nương tuy còn nhỏ, nhưng là công chúa, thân phận rất tôn quý.
Thạch Kiên sau khi thi lễ, hỏi:
- Công chúa điện hạ, người như thế nào lại chạy đến nhà ta?
Triệu Cận cười hì hì nói:
- Cái gì mà chạy đến nhà ngươi? Lời này thật không đúng, phải là giá lâm.
- Được, coi như là giá lâm. Không biết công chúa có gì chỉ giáo?
Tiểu đạo cô chống nạnh nói:
- Ngươi không biết là tối này bóng đêm đẹp như thế, là Ngọn liễu mảnh trăng treo, Hoàng hôn người hẹn ước hay sao (1).
1. Sinh tra tử - Nguyên tịch (Âu Dương Tu)
Khứ niên nguyên dạ thì,
Hoa thị đăng như trú.
Nguyệt thướng liễu tiêu đầu,
Nhân ước hoàng hôn hậu.
Kim niên nguyên dạ thì,
Nguyệt dữ đăng y cựu.
Bất kiến khứ niên nhân,
Lệ thấp xuân sam tụ.
Sinh tra tử - Đêm nguyên tiêu (Người dịch: Nguyễn Xuân Tảo) – thivien
Năm ngoái đêm nguyên tiêu
Chợ hoa đèn sáng rực
Ngọn liễu mảnh trăng treo
Hoàng hôn người hẹn ước
Năm nay đêm nguyên tiêu
Trăng với đèn như trước
Chẳng gặp người năm qua
Tay áo đầm lệ ướt
Thạch Kiên thiếu chút nữa té xỉu, Ngọn liễu mảnh trăng treo? Hiện tại ban đêm đen như mực, còn có Hoàng hôn người hẹn ước? Ta không có tình, còn ngươi là đứa con nít ranh, ước hẹn cái gì?
Tiểu đạo cô bĩu môi, nhưng vẫn không dừng lại, nàng nói:
- Thạch học sĩ, ngươi nói xem Bạch mã hoàng tử khi đứng dưới gốc cây chờ người yêu, trên tay hắn liệu có cầm một bó hoa tươi không?
Trên đầu Thạch Kiên mồ hôi từng giọt rơi xuống, mấy người du hành thì đều bịt chặt lỗ tai, trong lòng đang niệm: “Ta không nghe thấy gì, ta cái gì cũng không nghe thấy.”
Thạch Kiên ở bên tai nàng nhẹ giọng nói:
- Công chúa điện hạ, phải chú ý thể thống, thể thống, hiểu không?
Tiểu đạo cô cười hì hì, nói:
- Ta đùa ngươi thôi. Chẳng qua hôm nay phụ hoàng được biếu một khối vây cá tốt, người bảo ta đem đến cho nãi nãi (bà nội) thôi.
- Bệ hạ bảo người? Nãi nãi là ai?
Tiểu Thạch Kiên đáng thương dù có trí tuệ hơn ba mươi năm cũng nhất thời lâm vào hồ đồ.
- Ngươi thực ngốc. Nãi nãi không phải là nãi nãi của ngươi sao?
- Nãi nãi của ta sao ngươi cũng gọi là nãi nãi?
Thạch Kiên nói xong lời cuối cùng thiếu chút nữa khóc lên. Hắn ngồi dựa vào trên ghế, mắt trợn trắng, thật sự muốn té xỉu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...