Sau gần ba tháng, lò cao lại một lần nữa khai hỏa, lần này người đến cũng không ít. Trong khoảng thời gian này, bọn họ đều nhìn thấy Thạch đại học sĩ cả ngày đứng ở nhà máy thép gầy đi không ít. Lần này khai hỏa có lẽ là sẽ mã đáo thành công.
Các đại thần trong triều cũng đến đây, trong bọn họ cũng có mấy người biết Thạch Kiên đã tiêu hết bao nhiêu tiền, tuy rằng nói là Thạch Kiên kiếm tới, nhưng ít nhiều cũng thấy đau lòng. Chân Tông và Lưu Nga cũng đến xem. Tuy là cùng lịch sử bất đồng, cơ thể vốn càng ngày càng kém, Chân Tông hiện tại bình yên vô sự, nhưng thân thể cũng không có nhiều chuyển biến tốt đẹp. Xem ra Thái Cực quyền chỉ có thể trị phần ngọn mà không thể trị tận gốc, Thạch Kiên thầm nghĩ.
Ngày hôm nay thời tiết tốt lắm, trên trời chỉ có vài đám mây trắng mỏng như tơ tằm phiêu đãng. Mấy chú chim hiếu kỳ vây quanh lò à líu ríu kêu, mà khi lò bắt đầu đốt lửa, hơi nóng dâng lên, chúng đồng loạt bay tứ tán.
Chẳng bao lâu, mẻ thép thứ nhất từ trong lò lấy ra. Nhóm thợ thủ công còn đặc biệt làm ra mấy thanh đao. Bọn họ xuất ra đao thép mới ngay trước mặt Chân Tông và các đại thần, chém một chút vào thanh đao thép năm mươi luyện dùng để thử. Kết quả thanh đao để thử có một vết mẻ nhưng thanh đao mới lại hoàn toàn bình yên vô sự.
Chân Tông vui mừng nhìn Thạch Kiên nói:
- Thành công?
Thành công? Cái này tạm thời gọi là lò quay đi, rất đơn giản, lại không có dưỡng khí để khử than, thép phẩm chất có thể gọi là tốt sao? Có lẽ trong niên đại này có thể coi là tốt nhất. Thạch Kiên lại bảo người chuẩn bị luyện thép tám mươi và thép một trăm luyện. Thẳng đến khi thanh đao thép một trăm luyện xuất hiện một vết mẻ nhỏ, nhưng cây đao thép mới này bị vết mẻ lớn hơn nữa.
Nhìn qua thanh cương đao này, tất cả võ quan có mặt đều hai mắt tỏa sáng nhìn Thạch Kiên. Ánh mắt tha thiết sâu kín đến từ một đám người, khiến Thạch Kiên sợ tới mức trong lòng kêu chao ôi, mẹ của ta ơi, đừng có muốn ăn ta chứ.
Chân Tông cũng cao hứng mà quên hết tất cả, vươn tay chụp bả vai Thạch Kiên nói:
- Thạch học sĩ, ngươi thật sự là sao Văn Khuê từ trên trời hạ phàm xuống giúp chúng ta bảo vệ giang sơn, có phải hay không?
Khấu Chuẩn mặc dù cảm thấy Chân Tông nói ra lời này thật rất không ổn, nhưng hắn cũng cao hứng nói:
- Bệ hạ, phải duy trì hình tượng, phải duy trì hình tượng.
Thạch Kiên lông mi đều nhăn tít lại thành một đoàn, hai người các ngươi, một là hoàng thượng, một là tể tướng, mà nói chuyện thật không kỳ quái.
Hắn vừa chắp tay nói:
- Bệ hạ, tiểu thần chính là bản nhái (sơn trại), không thể lấy suy tính của thường nhân, vừa đúng lúc ra khỏi núi lại có phúc gặp được bệ hạ sủng ái. Nếu không phải bệ hạ vẫn ưu ái bản nhái này, thần sao có được thành tựu ngày hôm nay. Về phần cái gì sao Văn Khuê kia, đây là chuyện không ai dám chắc. Là tiểu thần có được chút phúc khí của bệ hạ, may mắn mới có được phần tri thức đó.
Hắn lại quỳ xuống đất, chỉ vào đám thợ thủ công, nói tiếp:
- Còn nữa, nếu không nhờ có bọn họ trợ giúp, tiểu thần cũng không thể làm được việc gì.
Hắn nói đúng theo tình hình thực tế, tất cả mọi người ở đây đều là thợ thủ công danh tiếng đến từ khắp các địa phương trong cả nước, ngay cả thợ rèn họ Trương lần trước giúp Thạch Kiên làm chiếc lư hương không bao giờ đổ cũng bị triệu đến. Có thể nói không có bọn họ, chỉ dựa vào một mình Thạch Kiên ngồi nhà nghĩ cũng không biết khi nào mới có thể chế tạo được lò quay này.
Chân Tông cao hứng, vì thế hạ chỉ, mỗi thợ thủ công đều được thưởng mười lạng hoàng kim, mười tấm vải. Đây cũng không phải là con số nhỏ. Lúc trước công thức làm rượu trắng kia của Thạch Kiên cũng chỉ bán mười lạng hoàng kim, đó còn là nhờ Vương Khôn có con mắt tinh tường biết hàng, nếu không đã không có giá đó. Toàn bộ nhà máy thép đều truyền đến tiếng hô vạn tuế vang dội.
Vốn dĩ trong lịch sử Tống triều lúc này cũng đã bắt đầu tiến vào thời kỳ hoàng kim. Đại thiên tai rất ít, kinh tế phát triển nhanh. Hơn nữa bởi vì Thạch Kiên xuất hiện, các cửa biển mở rộng thu được thuế quan. May mắn lúc này vì ở Đại Dương Đảo phát hiện rất nhiều tài nguyên khoáng sản vàng sắt, nếu không thì tiền kim loại trong quốc khố tiêu đến không kịp cung ứng. Như vậy chỉ có cách tiến nhập thời kỳ sử dụng tiền giấy. Đối với việc này Thạch Kiên rất phản cảm, tuy rằng tiền giấy là rất tiện lợi đối với thương nhân, còn tiền kim loại rất hao tổn, trên thực tế sau đó Tống triều đã bắt đầu phát hành loại tiền giấy này. Nhưng kỳ thật loại tiền giấy này càng thịnh hành thì kinh tế càng đi xuống, lúc ấy giá hàng sẽ bị đội lên rất cao, cuối cùng người xui xẻo là những dân chúng bình dân. Tứ Xuyên bởi vì việc này mà có bạo động quy mô lớn!
Và xi măng cũng bắt đầu sản xuất, sản lượng tiêu thụ vô cùng tốt, đơn đặt hàng kéo dài đến tận mùa thu năm sau. Số tiền thu vào, Thạch Kiên đều nhập vào quốc khố. Trong tay có tiền, Chân Tông liền giống một tên béo bước đi cũng phát suyễn, đến nỗi năm nay hắn tạo một đạo cung, Tiểu Phạm (tức Phạm Trọng Yêm) cũng mở một con mắt nhắm một con mắt. (Chú thích của DG: Hoàng đế xây đạo cung sẽ hao tiền tốn của nhưng Phạm Trọng Yêm là một trung thần vẫn không can ngăn, chính là vì tiền của thu về là quá nhiều nên thấy Hoàng đế tiêu một ít cũng không tiếc. Nếu là trước kia, chắc chắn Phạm Trọng Yêm sẽ can ngăn không xây kẻo hao tốn tiền của quốc gia)
Chân Tông lại nhìn Thạch Kiên, thở dài một hơi nói:
- Quên đi, thưởng cho khanh khanh cũng không muốn, rõ ràng như vậy, liền đưa năm trăm ngàn quan đi cứu tế dân nghèo.
Thạch Kiên vội vàng nói tạ ơn. Tuy rằng hắn biết năm trăm ngàn quan này có thể đến được tay dân chúng còn ba trăm ngàn đã là tốt lắm rồi, nhưng dù sao có còn hơn không.
Hắn nghiêng mặt nhìn đến Dung quận chúa, thấy nàng hướng hắn dựng lên ngón tay cái. Ý tứ là khích lệ hắn làm rất khá.
Sau đó các đại thần mới tiến lên chúc mừng. Bọn họ cũng biết Thạch Kiên vì luyện thép tốt mà chịu không ít vất vả. Chỉ có điều khiến Thạch Kiên thật sự khó thở chính là các võ quan toàn bộ vây chặt hắn ở bên trong, càng lúc càng chặt. Những người này đều là những người trên chiến trường lập nhiều công lao, mỗi người đều là bộ dạng khôi ngô cao lớn, bọn họ toàn bộ đều giờ tay hướng đến vật liệu thép dư thừa của Thạch Kiên. Vì thế hai viên quan nói qua nói lại, tay chân giơ lên, chuẩn bị đánh nhau.
Thạch Kiên nhìn hai người kia cánh tay còn to hơn so với bắp chân hắn, nghĩ thầm rằng: “Từ từ hẵng đánh, các ngươi da dày thịt thô, đấm cho nhau mấy quyền cũng không sao, nhưng ta lại hơi sợ, ta da mềm thịt non, một quyền cũng chịu không nổi.” Thế là vội vàng chạy trốn.
Triệu Trinh lúc này mới chúc mừng hắn. Triệu Cận cũng lôi kéo tay hắn, nói:
- Thạch học sĩ, ta chỉ biết ngươi rất giỏi, nhất định làm được, liền giống Bạch mã vương tử kia
Thạch Kiên đổ mồ hôi.
Dung quận chúa cũng tiến lại chúc mừng hắn. Duẫn Sơ thì ôm cổ hắn nói:
- Không tồi, không tồi, có tư cách.
Ba vị ca ca của hắn Duẫn Hi, Duẫn Lương, Duẫn Địch sửng sốt hỏi:
- Cái gì đủ tư cách?
Duẫn Sơ đắc ý bĩu môi nói:
- Ta nói các ngươi chính là ngu ngốc.
Ba người bọn Duẫn Hi bị hắn làm tức chết, thầm nhủ ai ngu mấy thì vẫn còn giỏi hơn so với thắng ngốc ngu ngươi.
Cho đến khi Dung quận chúa ở xa xa giơ lên nắm tay thì Duẫn Sơ mới im lặng không dám lên tiếng.
Thạch Kiên quả thực không có đường trốn. Hắn nghĩ thầm hay là sớm rời khỏi nơi này một chút, lại bị Triệu Trinh một phen giữ chặt lấy, Thạch Kiên hỏi:
- Điện hạ, có chuyện gì?
Triệu Trinh nói:
- Tuy rằng ngươi là hàng nhái, nhưng làm như vậy cũng không tốt lắm đâu, cũng không hợp lễ pháp nữa.
Thạch Kiên gãi gãi đầu, hoi:
- Điện hạ, ngươi đang nói cái gì ạ?
Triệu Trinh dùng miệng chu về hướng Dung quận chúa và muội muội của chính mình một chút, nói:
- Chỉ có thể chọn một thôi, ta giúp ngươi nói với phụ hoàng. Chọn hai là không được.
Thạch Kiên nghĩ hay là nên mau chóng rời khỏi đây thôi, mọi người hôm nay nhìn thấy luyện được thép tốt, cả đám đều thần kinh không bình thường.
Có thép tốt, Thạch Kiên đẩy nhanh tốc độ hơn, đầu tiên hắn phải cải tiến máy tiện. Đặc biệt các loại dụng dụ cắt gọt bởi vì vật liệu thép không tốt, cho nên hao tổn rất lớn. Đồng thời hắn liền tạo một xưởng đóng tàu nhỏ tại bở sông. Hiện tại hắn không có điện, cũng không thể tạo con thuyền hoàn toàn bằng thép được, cho nên hắn cùng cách bọc thép. Bên trong thì bằng gỗ, bên ngoài bao phủ thép tấm. Cứ như vậy con thuyền trở nên cứng rắn, hơn nữa bởi vì trọng lượng gia tăng, thuyền chạy càng ổn định, còn có giảm bớt chấn động của máy hơi nước. Đồng thời máy hơi nước cũng bắt đầu được nghiên cứu chế tạo. Hiện tại hắn nửa vui nửa buồn. Vui chính là có vô số thợ thủ công có tay nghề cao để hắn sử dụng, điều động, năm đó Oát không thể so với hắn. Buồn chính là hắn so với Oát, thời đại công nghiệp nơi này vẫn còn yếu. Sở trường duy nhất của hắn chính là so với Oát, hắn hiểu được nhiều nguyên lý hơn, mà không phải tốn nhiều thời gian như vậy.
Nhìn thấy con tàu hình thù kỳ quái ở trên mặt biển, tất cả mọi người đều đến đây xem thử. Dù sao loại thuyền bọc thép này cồng kềnh hơn rất nhiều so với thuyền gỗ, lại không có mái chèo, làm sao sử dụng được, chẳng lẽ tiều học sĩ định lắp cánh cho nó? Nhóm khách trên biển đã sớm chú ý đến việc này, thuyền ngày đi ngàn dặm, một năm qua lại đại dường vài lần, thậm chí đại lục Lưỡng Loan cũng trở nên không hề xa xôi. Nghe nói Thạch Kiên đã động thủ muốn làm, các nước đều phái người đến hoặc tự mình đến đây quan sát. Có người đã dựng lều cách xưởng đóng tàu không xa, nhìn thuyền gỗ dần dần biến thành thuyền thép, sau đó nằm ở trong lều không ngừng suy nghĩ tự sướng, hơn một năm không ngừng chạy qua chạy lại qua biển vài lần, sau đó vài lần qua biển này lại biến thành bao nhiêu tiền tài.
Tuy nhiên không ai hoài nghi, ngươi xem thép tốt luyện xong, người cũng lên trời, cái lò kia cao như vậy đến bây giờ còn không có đổ. Và đến bây giờ quốc khố không phải bỏ ra một quan tiền, ngược lại thu về không biết bao nhiêu. Những thần tử thích bới móc cùng không tìm ra dấu vết nào để bắt lỗi.
Chân Tông càng nhìn tiểu gia hỏa này càng thấy vui, nhưng hắn lại thấy lo lắng một việc. Chính là nha đầu tiểu quỷ của bát đệ và nữ nhi của mình phải tranh đoạt « con rể bảo bối. Không được, phải gọi lão bát đến, thương lượng với hắn, bọn hắn đã có nhiều con như vậy, còn ta chỉ có một nam một nữ, nói gì cũng phải nhường lại cho ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...