Đại Tống Phong Lưu Tài Tử


Lục Ngạc nhẹ nhàng lay lay khuỷu tay nhỏ bé của hắn, hỏi:
- Thiếu gia, có phải hay không thực sự khó giải?

Thạch Kiên chỉ mỉm cười, không trả lời.

Tuy nhiên nhìn dáng vẻ của hắn, mấy người này đều cho rằng hắn đã có đáp án.

Còn Yến Thù lại mang vẻ mặt u oán mà nhìn hắn, Dung quận chúa tức giận cắn chặt răng, Uyển Dung cũng là tức giận thở phì phì

Thạch Kiên hướng người bốn phía, chắp tay nói:
- Hạ quan nói chuyện rất giữ lời, ai ra đáp án trước tiên hạ quan sẽ vì người đó làm một bài từ.

Tiểu Yến nhìn thấy hắn định đi, một phen giữ chặt lấy hắn, nói:
- Hôm nay người không được đi, nếu không nói ra đáp án đừng hòng rời khỏi đây.

Sau đó hắn còn hướng đến mọi người bốn phía, hỏi:
- Các ngươi nói xem có đúng không?

Quái, tiểu thần đồng cử chỉ văn nhã học được cách lợi dụng lực lượng quần chúng nhân dân từ khi nào vậy?

Trong những người này đại đa số cũng có chút hiểu biết về văn học, nhìn thấy vế đối hay như vậy, không có đối lại, đều thấy nóng lòng, cũng phụ họa với Yến Thù. Có người còn giơ tay lên hô, Thạch Kiên không được thừa nước đục thả câu.

Dung quận chúa lại cười khanh khách.

Thạch Kiên đổ mồ hôi, hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Các vị, như vậy đi, thời gian còn mười ngày nữa, có ai tìm được đáp án bản quan sẽ làm theo lời hứa. Nếu thật sự không có đáp án, bản quan sẽ đem đáp án dán lên tường của nhà ta. Chuyện này coi như là vì văn đàn tăng thêm một giai thoại.

Biết có thể có được đáp án, tình cảm của quần chúng nhân dân lúc này mới bình ổn xuống. Thạch Kiên chuyển hướng sang Yến Thù, nói:
- Ta nói Yến đại nhân, ngươi làm việc cũng thật không có phúc hậu đó!


Yến Thù ưỡn ngực nói:
- Thế thì sao? Còn muốn cùng ta động thủ? Ai bảo ngươi hợp ý ta chứ.

Thạch Kiên nghĩ ngươi thật đúng là vô sỉ! Tuổi đều đã gần ba mươi, ta mới mười ba tuổi, ngươi lại không biết xấu hổ so bì với ta. Ta có thể là đối thủ của ngươi sao? Ngươi làm sao có thể nói ra những lời này. Vì thế, hắn hướng Yến Thù nói:
- Yến đại nhân, bản quan muốn cho ngươi một vế đối nữa.

- Tốt!
Yến Thù vuốt tay khen. Từ miệng Thạch Kiên đi ra có thể là thứ tầm thường sao?

Thạch Kiên nói:
- Nhất nhị tam tứ ngũ lục thất.

Yến thù nghe xong ngẩn người, vế trên này thật cổ quái. Tiền nhiệm tể tướng Lữ Mông khi còn chưa phát tài cũng từng viết một đôi câu đối:
Nhị tam tứ ngũ.

Lục thất bát cửu

Bức hoành: nam bắc

Câu đối mừng xuân kỳ quái này sau khi treo ở trước của, chẳng bao lâu đã thu hút rất nhiều người đến xem náo nhiệt. Mọi người đều không hiểu ra sao cả, doán không ra câu đối là có ý gì. Cuối cùng một một lão nhân mới hiểu được giải thích rằng: Vế trên thiếu nhất, vế dưới thiếu thất, hoành liên thiếu một đồ vật, ý tứ là thiếu quần áo, ít lương thực, không có cái gì.
(Từ Nhất với từ Y (quần áo) trong tiếng trung phát âm gần giống, từ Thất với từ Thực (lương thực) cũng phát âm gần giống!)

Hiện tại Thạch Kiên lại đưa vế đối này là có ý gì? Hắn tò mò hỏi:
- Vế dưới là gì?

Thạch Kiên nói:
- Vế dưới chính là: Hiếu đễ trung tín lễ nghĩa liêm

Yến Thù suy nghĩ một hồi nói:

- Cũng được, nhưng cũng không đối tốt như câu đối của Lữ tướng!

Thạch Kiên lại nói:
- Ta còn muốn đưa cho ngươi một câu nữa!

- Tốt!

- Ngốc tử ăn hạnh, thượng nhất khẩu, hạ nhất khẩu vấn đề bất đại (thằng ngốc ăn đào, cắn một miếng, lại cắn thêm một miếng, vấn đề không lớn) .

- Vế dưới đâu?

Thạch Kiên nói:
- Thập yêu thiết yến, đầu nhất nhật, trung nhất nhật, chuyển tái tự.

- Như thế nào lại có một cái thập yêu thiết yến lòi ra? Không được!

Lúc này Dung quận chúa cùng Uyển Dung đã cười ra tiếng.

Rốt cục Yến Thù cũng hiểu được, oa oa kêu lên:
- Tốt ngươi dám giễu cợt ta.

Nói rồi đuổi đánh Thạch Kiên.

Hóa ra, vế đối trên trong câu đối đầu tiên của Thạch Kiên thiếu bát, cùng tức là vong bát, hay đọc chệch đi là vương bát, nghĩa là khốn khiếp, vế dưới thiếu một sỉ, ý tứ là vô sỉ. Câu đối sau cũng không phải nói về thập yêu thiết yến, mà là Yến Thù thiết yến, cũng không phải là đầu nhất nhật, trung nhất nhật, vế dưới này đem Yến Thù đối với ngốc tử (thằng ngốc), khẳng định là trêu ghẹo!
(Giải thích một chút, cả hai câu đối của Thạch Kiên, ghép lại có nghĩa là Ngốc tử Yến Thù vương bát (đản) vô sỉ - thằng ngốc Yến Thù khốn khiếp, vô sỉ)

Nháo một lúc hai người mới dừng lại. Dù sao Yến Thù cũng không phải nhân vật hẹp hòi, hai câu đối này cũng coi như là huyền diệu. Sau đó Yến Thù cũng cáo biệt Thạch Liên, nói:
- Ta cũng phải về ngẫm lại, nghĩ ra được thì ngươi đừng quên, một lời phải làm, không thể dùng thật giả lẫn lộn ghép vào cho đủ số.


Thạch Kiên lúc này mới hướng đến các vị tú tài, nói:
- Nghe giọng các ngươi vừa rồi là nam bắc cãi nhau, có phải hay không?

Thạch Kiên tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng hắn khi đứng giữa dân chúng cũng dung hạ quan để xưng hô, điều này khiến cho dân chúng cảm thấy rất vui vẻ, nhưng lại khiến cho nhiều đại thần thấy phản cảm, nói hắn phá hỏng quy củ, Thạch Kiên nghe xong cũng bỏ qua, nói:
- Dù sao ta là hàng nhái, ta sợ ai.
Hàng nhái này trong lúc vô ý bị truyền ra ngoài, lại thành bảo vệ vững chắc của Thạch Kiên. Nhưng hắn có địa vị cao đã lâu ngày, một khi thâm trầm yên tĩnh cũng có một loại uy nghiêm.

Vài vị tú tài kia trả lời:
- Đúng vậy!

Thạch Kiên nói:
- Nếu thiên hạ là một, tại sao còn phân chia nam bắc này nọ? Đều là con dân của Đại Tống ta. Về sau bản quan không muốn lại nghe được các ngươi nói những lời này nữa.

Hắn hận nhất chính là Hán gian, hận thứ hai là đấu tranh nội bộ. Đều nói người Trung Quốc nhiều như trùng, nhiều người lực lượng lớn, nhưng nhiều người đối với Trung Quốc có khi lại là việc xấu.

- Đúng vậy, đúng vậy!
Mấy vị tú tài vội đáp. Nhưng cũng có người không cho là đúng, thầm nghĩ rằng ngay cả Khấu tướng quân cũng là trọng bắc khinh nam, sao ngươi không nói hắn?

Thạch Kiên cùng Dung quận chúa các nàng đi dạo một hồi, sau đó tạm biệt. Nhưng Dung quận chúa cũng bận suy nghĩ câu đối, không có tâm tư đi dạo, hiện tại thấy hắn và người nhà phải rời khỏi, không khỏi u oán mà nhìn hắn.

Thạch Kiên nói:
- Tạm biệt, mười ngày sau gặp lại.
Rồi vội vàng giúp lão thái thái đẩy xe lăn chạy trốn.

Sang ngày hôm sau, Lý Tuệ cũng muốn từ biệt. Ở Thạch gia vài ngày như vậy, tinh thần và thân thể nàng cũng khôi phục lại. Dù sao hai người cũng không có xác định quan hệ, cho dù có xác định quan hệ thì cũng không phải là con gái xuất giá, ở nhà Thạch gia không đi như vậy cũng không ra thể thống gì.

Thạch Kiên tiễn nàng ra đến bến tàu, nàng liền theo thuyền của Vương gia một đường trở về.

Sau đó Thạch Kiên lại bắt đầu cuộc sống bận rộn. Ngày hôm qua Dung quận chúa cũng hỏi qua hắn cách chế tạo thép như thế nào? Thạch Kiên nói vẫn chưa nghĩ ra biện pháp. Dung quận chúa nghĩ hắn còn muốn nghĩ ra cách khác, cho rằng hắn lại làm hàng nhái, lại lĩnh ngộ ra tri thức mà người khác không lĩnh ngộ được.

Điều này như thể là xối nước lên đầu, đột nhiên bừng tỉnh. Hắn vẫn luôn luôn suy xét làm sao để làm ra đồ tốt nhất, kỳ thật lúc này làm sao có điều kiện đáp ứng yêu cầu cao như vậy? Hắn cũng không phải đang chế tạo phi cơ hàng mẫu, dùng sắt thép việc gì phải cầu kỳ nghiêm khắc như vậy. Huống chi cũng không phải là không có cách giải quyết khác, dùng lò bằng hay là dùng lò quay? Đối với phương pháp luyện thép bằng lò quay hắn cũng biết. Lò quay bên ngoài nhìn như cái lê, bên trong vách tường có gạch chịu lửa, bên sườn lò có rất nhiều lỗ thông gió, hơi nén sẽ theo những lỗ nhỏ này đưa vào bên trong lò. Sau khi lò quay đến một nhiệt độ nhất định, xoay ngang lò, rót vào bên trong dung dịch kim loại, cũng bỏ thêm một lượng nhất định vôi sống, sau đó không khí xâm nhập, bay thẳng lên. Lúc này kim loại trong trạng thái lỏng sẽ xảy ra phản ứng mạnh, cứng lại, oxi hóa sinh ra oxit cacbon, bởi vì sinh ra lượng oxi thật lớn khiến cho ngọn lửa bùng lên, lợi dụng sức nóng làm tan chảy sắt thép, khiến phản ứng dần dần lan ra toàn bộ lò. Vài phút sau, khi dung dịch kim loại bên trong chỉ còn lại chút ít, và xỉ than bắt đầu oxi hóa thành oxit cacbon, khiến kim loại lỏng kịch liệt phản ứng, trên miệng lò sẽ tràn ra một lượng oxi lớn làm lửa cháy lên dữ dội. Cuối cùng, phốt pho cũng oxi hóa thành sắt phốt phát. Sắt phốt phát cùng vôi sống lại một lần nữa phản ứng sinh ra axit photphoric, và lưu hóa dần trở thành xỉ than, khi phốt pho dần dần giảm bớt, ngọn lửa cũng rút dần, ở miệng lò sẽ xuất hiện sắt nâu bị oxi hóa do hơi nước, cho thấy thép đã luyện thành. Lúc này ứng với việc lập tức đình chỉ thông gió, lò quay phải chuyển vị trí, nghiêng xuống đổ nước thép bên trong ra, lại tiến hành oxi hóa một lần nữa. Toàn bộ quá trình chỉ cần trên dưới mười lăm phút.

Phương pháp luyện thép bằng lò bằng còn gọi là phương pháp lò Mác-tanh (Martin). Lò bằng là dùng gạch chịu lửa xây nên, lò có hình trụ. Bên thành lò có cửa để đưa nguyên liệu vào, khi luyện sẽ đóng cửa lò tạo từ gạch chịu lửa lại. Trong khoang lò có hai đầu, ở giữa có một đường hầm lớn đựng nguyên liệu và không khí. Nguyên liệu sử dụng có phế thép, sắt vụn, đá quặng sắt và dung môi (đá vôi và vôi sống). Khi bắt đầu tinh luyện kim loại, nguyên liệu cùng không khí bị thiêu đốt trên bề mặt, nhiệt độ cao tới 18000 C,nhiệt lượng được truyền trực tiếp từ ngọn lửa vào nguyên liệu, khiến nguyên liệu nhanh chóng nóng chảy (Sắt vụn nóng chảy ở nhiệt độ 15350 C, thép thì thấp hơn), đồng thời có một bộ phận kim loại nóng chảy oxi hóa thành sắt non, gang lẫn tạp chất, sắt non lại bị oxi hóa, thành xỉ than. Bởi vì trong lò cho từng ít đá vôi, lân và tạp chất liền sinh thành axit photphoric và lưu hóa tiếp trở thành xỉ than. Tiếp theo than cũng tiến hành oxi hóa, sinh ra oxit cacbon, thoát ra ngoài theo kim loại nóng chảy. Khi phản ứng sắp hoàn thành dùng oxi hóa khử lấy xỉ than ra đúng giờ. Khi tinh luyện kim loại hoàn thành phải căn cứ vào những thứ lấy ra trước để phân tích (dùng phương pháp phân tích nhanh chỉ cần vài phút nhưng có thể kiểm tra xem thành phần của thép có hợp yêu cầu hay không). Khi thép luyện ra đạt yêu cầu, rót thép lỏng vào nước thép, rồi từ nước thép rót vào khuôn mẫu có sẵn để ra thành phẩm hoặc chế thành thép thỏi. (Chi tiết về luyện thép, mời các bạn đọc tại đây Giáo trình CÔNG NGHỆ VÀ THIẾT BỊ LUYỆN THÉP - Đại học Bách khoa Đà Nẵng | Chia sẻ kiến thức
Hoặc cong nghe luyen thep.zip - pass thaivu )


Thạch Kiên quyết định dùng phương pháp lò quay, tuy rằng lò quay phức tạp hơn, nhưng trong tình huống không có dưỡng khí, làm cho vật liệu luyện thép sẽ được phân bố đều. Nhưng vấn đề mấu chốt là phải dùng cái gì để chế tạo lò, mà phải là loại bếp lò đơn giản hóa, dùng điều kiện của hiện tại làm ra.

Vì thế hắn xin hoàng thượng rất nhiều thợ thủ công tài hoa, Chân Tông cũng đáp ứng, bởi vì nếu có thép tốt, không chỉ làm được thuyền mới, mà trên nhiều phương diện khác cũng có tác dụng rất lớn. Lần này thanh thế lớn hơn nữa, vô số mệnh lệnh hạ xuống các phủ các châu, cũng có rất nhiều thợ thủ công từ các nơi tới. Thạch Kiên lại chui đầu vào nơi sản xuất thép thương lượng với các thợ cả. Người cũng gầy đi một vòng. Chân Tông nhìn đau lòng, bảo hắn tạm thời không cần phải đến thỉnh an, cũng tạm thời không cần phải dạy Triệu Trinh đọc sách.

Hắn bận rộn đến mức đã quên mất chuyện hắn từng nói ngày hai mươi lăm tháng giêng hắn sẽ giải câu đối kia. Nhưng Hồng Diên đi vào nhà máy thép tìm hắn, nói rằng ở nhà hắn có vô số người vây quanh ở cửa, rất nhiều đại thần và cả hoàng thái tử cũng đến.

Nhất định đầu năm nay, vô số người gặp khó khăn, bất kể ngươi có tài hoa ra sao, đối mặt với câu đối này cũng không thể nghĩ ra cái gì. Chuyện này truyền ra, kinh động đến cả hoàng thái tử Triệu Trinh, hơn nữa có rất nhiều người khác cũng chạy đến cửa Thạch gia để xem đáp án. Nhưng Thạch Kiên cũng không có viết ra cái gì. Chuyện này khiến cho rất nhiều người xôn xao bàn tán, lão thái thái sợ hãi, vội vàng sai Hồng Diên đi kêu hắn trở về.

Thạch Kiên về đến của nhà quả nhiên nhìn thấy ở cửa có rất nhiều người đứng kháng nghị. Bởi vì tất cả thư sinh của Tây Kinh đều chạy đến đây, bọn họ đều không ngờ bị Thạch Kiên cho leo cây. Nhưng nhìn thấy Thạc Kiên mệt mỏi, mặt mũi đầy bụi, tiếng phản đối bàn tán mới dừng lại. Hắn là làm đại sự, nhớ lại chính hắn đã nói, thi từ chỉ là

Thạch Kiên cũng chắp tay nói:
- Không sao, là hạ quan quên. Tuy nhiên hạ quan sẽ không nói ra đáp án trước, có thể có vị nào đã có đáp án không?

Lúc này có một thiều niên rất nhỏ, chỉ lớn hơn hắn mấy tuổi, đi ra nói:
- Vãn sinh Lư Lăng Âu Dương Tu ra mắt Thạch đại nhân. Ta có một vế đối, không biết có đúng hay không.

Âu Dương Tu? Ánh mắt Thạch Kiên trừng lớn, đây là một đại thần mà! Hắn vội vàng nói:
- Mau, mau, mau mời vào.

Ba từ mau khiến Âu Dương Tu thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ)

Lúc này lại nó một thanh âm trong trẻo vọng tới:
- Bản quận chúa cũng có một vế đối.

Thạch Kiên quay đầu lại, liền nhìn thấy vị Dung quận chúa cấp bậc ngang với yêu nữ.

Thạch Kiên cảm thấy nàng không ác, ít nhất nàng cũng không dùng trí tuệ của mình khiến hắn khó xử, tuy rằng nàng hoài nghi hắn, nhưng dù thế nào, không có chứng cớ ta quyết không thừa nhận, ngươi cũng không làm gì được. Hắn cũng vẫn nói:
- Mời vào.

Lại có một thanh âm vang lên:
- Hạ quan Hạ Tử Kiều xin đối một vế đối.

Hạ Tử Kiều? Tên nghe rất quen. Thạch Kiên đột nhiên nhớ tới, hắn chính là Hạ Tủng, chính là gian thần lớn nhất triều đình sau này, cũng có khả năng là nhất đại danh sĩ trong tương lai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui