Ngày hôm sau buổi săn bắn thứ hai diễn ra hoàn toàn tốt đẹp,không xảy ra sự cố bất ngờ gì.
Mọi người lại quay về tâm trí hứng khởi như ban đầu,tuy nhiên do sự việc tối hôm qua nhị công chúa cùng tam tứ công chúa bị hoàng thượng gọi đến trách phạt nên hôm nay không ai dám đi săn cả mà ngoan ngoãn ngồi trên khán đài để chờ đợi cùng với mọi người.
Người về đầu tiên vẫn là Tuyên Vương điện hạ với tổng số con thú là nhiều nhất,quay sang nhìn bát công chúa nụ cười trìu mến.
Tuyên Vương cầm lấy một con hồ ly lông màu trắng muốt sai thị vệ bỏ vào cái lồng sắt nhỏ mang sang tặng cho bát công chúa.
Ánh mắt thích thú cùng tò mò của ngũ công chúa nhìn sang Nhược Khê vẻ ái muội:
"Thế là như thế nào đây,Tuyên vương lạnh lùng ái mộ bát muội của ta rồi sao?".
Nhược Khê quay sang nhìn con hồ ly màu trắng thích thú lắm ,cô bảo Bích Liên cầm lấy rồi thờ ơ nói :
"Chắc là ngài ấy trả ơn muội thôi mà".
Ngũ công chúa càng tò mò hơn hỏi cô sự việc nhưng Nhược Khê mỉm cười không nói gì.
Đoàn về thứ hai lần này lại là Thái tử Lương quốc chỉ chậm sau Tuyên Vương điện hạ một chén trà.
Không ai hẹn ai mà thái tử cũng lấy một con cáo nhỏ,lông màu cam gửi thị vệ trao tặng bát công chúa.
Nhược Khê thật sự khó sử mà,mọi ánh mắt tò mò,ghen tỵ và bát nháo đều nhìn về phía cô.
Hoàng thượng và hoàng hậu thì quay đầu nhìn nhau,như có một suy tính trong đầu.
Hoàng thượng nghĩ thầm, cũng đúng thôi bát nha đầu này lớn lên xinh đẹp nổi bật, tài hoa hơn người,cầm kỳ thi họa cái gì cũng tinh thông nên thái tử và Vương gia mến mộ cũng là chuyện thường tình.
Có lẽ phải suy nghĩ hôn sự sớm cho nha đầu này thôi,sau lần cứu giá vừa rồi hoàng thượng càng có thiện cảm và tình yêu thương hơn với cô công chúa nhỏ nhất này.
Tuyên Vương quay sang nhìn thái tử ánh mắt lãnh cảm,muốn tranh người với bản vương sao đừng có mơ mộng hão huyền.
Nhược Khê bất đắc dĩ phải sai Bích Liên và Bích Lan mang hai con thú nhỏ về,cô không thể từ chối một trong hai người được,tuy nhiên cô vẫn thích con hồ ly màu trắng kia hơn một chút.
Cô vừa bước vào phòng thì đã thấy bóng dáng Tuyên Vương ngồi bàn chờ cô, Nhược Khê hốt hoảng vội đóng cửa phòng vào,quắc mắt lên nhìn :
"Sao vương gia lại ở trong phòng ta ?".
"Tại sao lại nhận đồ của Cao Lãng,nàng trả lại đi,nếu thích ta bắt thêm vài con thú về cho nàng ".
Nhược Khê thật sự cảm thấy hoang mang và chóng mặt thật sự.
"Ta đứng ở giữa ,vương gia muốn ta phải làm sao?".
"Vậy nàng thích quà của ta hơn hay Cao Lãng hơn ?".
Công chúa xoa đầu nói :
"Ta không trả lời có được không,ấu trĩ ".
Nàng thử nghĩ xem ,vẻ mặt có lẽ nếu không nghe được câu trả lời hợp lý sẽ không đi.
Nhược Khê lắc đầu bất đắc dĩ :
"Ta thích quà của ngài được chưa ?".
"Không được,quá miễn cưỡng nàng phải trả lời thật lòng nếu không ta sẽ ở đây dùng cơm luôn "
"Ta thích con hồ ly nhất,nó rất đẹp và dễ thương".
Vậy ta sẽ trả hộ quà của Cao Lãng cho nàng,không chờ Nhược Khê đồng ý Tuyên Vương đã đi thẳng ra cửa chính.
Bước tới cầm lấy cái lồng có nhốt con cáo trong sự ngỡ ngàng của Bích Liên rồi đi thẳng.
Sự hốt hoảng hiện lên trong mắt Bích Liên,cô chạy ngay vào phòng hỏi trong ngỡ ngàng :
"Công chúa,Tuyên vương sao lại đi ra từ trong phòng người vậy ?".
Nhược Khê đỡ chán lắc đầu :
"Em biết thế là được rồi,đừng cho ai biết là được".
"Vậy người và Tuyên Vương điện hạ ! "?
"Đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa,em đi làm việc của em đi ".
"Dạ,nô tỳ biết rồi " ỉu xìu bước ra khỏi phòng.
Nhược Khê quay vào trong phòng ngẫm nghĩ,sự việc đi quá sự khống chế của cô rồi,cứ đà này kế hoạch bỏ trốn của cô phải làm sao.
(Cô giống như một tờ giấy trắng trong lĩnh vực tình yêu,sống cả hai đời cô đã có một mảnh tình vắt vai nào đâu.
)
Tuyên Vương điện hạ về đến hành cung của mình thì ném lồng con cáo cho ám vệ rồi nói :
"Mang sang cho Cao Lãng nói, Vương phi tương lai của ta không cần hắn tặng quà ".
Ám vệ lắc đầu :
"Thật là số khổ mà đường đường là ám vệ hoàng gia mà phải làm công việc đưa thư thế này ".
Lúc nhận được chiếc lồng và nghe lại lời nhắn nhủ của ám vệ thái tử vẫn mỉm cười ôn hòa, nhưng khi ám vệ đi thì gạt hết đồ trên bàn xuống dưới đất rồi lẩm nhẩm :
"Đồ của ta đã muốn thì đừng hòng cướp được của ta,dù ngươi là chiến thần đi chăng nữa ",ánh mắt thâm độc làm xấu đi vẻ mặt ôn hòa thường ngày.
Quay qua nói với thị vệ :
"Đẩy nhanh kế hoạch lên một chút,ngày mai sau khi săn bắn xong chúng ta sẽ về nước ",nụ cười lạnh lùng đến đáng sợ.
Lần đầu tiên hắn coi trọng một nữ tử mà đối phương lại không thèm để ý đến hắn,hắn không cam lòng.
Từ trước đến giờ không có gì mà hắn không thu phục được cả,phụ nữ đối với hắn chỉ là để trang trí,là quần áo để thay thế khi chinh phục được rồi hắn sẽ vứt bỏ không thương tiếc.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...