Đại Tiểu Thư Phủ Quốc Công Xuyên Đến Thập Niên 70
Sinh viên đại học vốn đã rất hiếm, sau khi kỳ thi đại học bị hủy bỏ thì lại càng có giá trị hơn nữa.
Lúc này, muốn vào đại học cũng chỉ có thể đi theo con đường đại học Công nông binh thôi.
Lúc trước, Đồng Nhị Trụ đã phải tốn rất nhiều công sức mới có thể cho nguyên chủ có được một suất học đại học, cũng may tất cả đều đáng giá.
Sau khi tốt nghiệp thì sẽ được phân công công việc, ngồi trong văn phòng, công việc không những nhẹ nhàng mà tiền lương cũng cao nữa, rất phù hợp với nguyên chủ.
Tiếp đó, Đinh Văn Viễn tuy có vẻ ngoài không tồi, nhưng lại quá mức hào hoa phong nhã, thân hình gầy yếu.
Nguyên chủ lo lắng rằng Đinh Văn Viễn không thể bảo vệ được cho cô ấy.
Những điều mà nguyên chủ rối rắm lại không thành vấn đề với Diệp Vân Châu.
Cô không thích Đinh Văn Viễn, Đinh Văn Viễn cũng chẳng thể gây nên nổi chuyện gì đáng nói, thế nên Đinh Văn Viễn là người ít phải lo đến nhất.
Thứ ba chính là người sống ở quanh đây.
Trước kia có Đồng Nhị Trụ ở đây, nếu có người nhóm ngó nguyên chủ thì sẽ bị Đồng Nhị Trụ ra mặt cảnh cáo, thậm chí còn động thủ.
Bây giờ cây định thần châm Đồng Nhị Trụ này đã không còn nữa, mấy tên đầu trâu mặt ngựa cũng bắt đầu thò mặt ra rồi.
Không đề cập đến những người sống hơi xa chỗ cô một chút, chỉ nói đến thím Tiền sống cùng trong một cái sân thôi.
Tối hôm qua thím ấy đột nhiên đưa một người cháu trai của mình đến, nói là muốn giúp Diệp Vân Châu sửa mái nhà.
Sau khi Diệp Vân Châu từ chối, thím ấy cũng không đi về, mà còn bắt đầu bắt chuyện, khen ngợi cháu trai của thím ấy, cuối cùng còn nói cháu trai mình cũng có thể ở rể.
Thực ra mấy người như thím Tiền cũng đã coi là tốt rồi đấy, cô chỉ sợ những người có ý đồ xấu rồi ra tay thô bạo thôi.
Chỉ có ngàn ngày làm trộm chứ không có ngàn ngày phòng trộm, Diệp Vân Châu thầm nghĩ, cô vẫn phải tìm cách giải quyết tình thế tiến thoái lưỡng nan mà mình đang gặp phải này thôi.
Một lúc sau, trong đầu Diệp Vân Châu nảy ra một ý tưởng.
Cô trở người, đang định rời giường thì thấy có một cô gái xinh đẹp trạc tuổi mình bước vào phòng.
"Vân Châu, canh nấm tuyết đã nấu xong rồi, dậy ăn một bát đi đã."
Người tới là Đồng Uyển, vẻ mặt cô ta rất ân cần, giọng điệu nhu hòa, nhìn có vẻ rất quan tâm tới Diệp Vân Châu.
Khi cô đi vào nhà chính, trên bàn có đặt hai bát canh nấm tuyết vàng óng, một bát nhiều, một bát ít.
Trong cái bát nhiều còn có thêm mấy quả táo đỏ hầm nhừ nữa.
Không cần hỏi cũng biết bát nhiều hơn kia thuộc về Diệp Vân Châu.
Ngoại trừ việc hay bóng gió những chuyện kia trước mặt nguyên chủ thì Đồng Uyển lại rất có chừng mực ở những phương diện khác.
Lúc mới tới đây, ngay cả món mặn mà Đồng Uyển cũng không ăn nhiều, sau khi nguyên chủ nói mấy lần thì tình hình mới khá hơn.
Nhưng những loại thức ăn bồi bổ cơ thể như canh nấm tuyết thì cô ta cũng chỉ uống một chút, chứ đừng nói đến táo đỏ gì đó.
Diệp Vân Châu bưng bát lên uống từng ngụm nhỏ, tuy không ngọt như tổ yến cô từng uống ở triều Đại Hưng, nhưng cũng ngọt mà không ngấy, hương vị cũng không tệ lắm.
Chỉ là táo đỏ này hơi nhỏ một chút, cũng không đủ ngọt đủ thơm, rõ ràng là trong nhà còn một ít táo đỏ lớn hơn kia mà.
Cô đang định hỏi thì Đồng Uyển đã nói: “Đây là Đinh đại ca đưa đến hồi giữa trưa đấy.
Lúc đó chị đang ngủ nên em không đánh thức chị.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...