Đại Tiểu Thư, Em Dám Trốn Khỏi Tôi
- Này Juvia, theo tớ thấy, cậu và Gray có vẻ thân thiết nhỉ?
Lucy vừa nhìn ngắm móng tay của mình vừa nói, ánh mắt có hơi liếc sang Juvia. Juvia vừa nghe nó nói, liền chột dạ, ánh mắt có đôi chút lãng tránh, miệng thì lắp bắp:
- Làm gì có...có chứ! Do cậu nghĩ nhiều thôi...
- Haha, Juvia lạnh lùng mà cũng có ngày lắp bắp như thế này sao?
Lucy nằm trên giường cười, Juvia thì không dấu được sự ngại ngùng, liền trèo lên giường, lấy gối đánh Lucy. Lucy nhanh chóng né đi, liền lập tức phản công.
Trong màn đêm thanh tĩnh, ngọn gió đông nhè nhẹ mang theo chút hơi lạnh. Ở căn biệt thự ở ngoại ô, có hai cô gái đang đùa giỡn với nhau.
Cô gái có mái tóc mài vàng kia, nụ cười vui vẻ hiện hữu trên gương mặt thường ngày không có cảm xúc. Đôi mắt chocolate hiện lên sự vui vẻ vốn có của cô thiếu nữ mười bảy.
Cả hai cùng nhau đùa giỡn, đến khi mệt nhoài rồi ngã xuống giường.
Trán ướt đẫm mồ hôi, nhưng đôi môi vẫn không ngừng cười.
- Ha...lâu rồi chưa vui như vậy!
- Đúng ha! Lucy ơi, tối nay tớ ngủ với cậu nhé!
Juvia vừa nói, liền kéo gối lại, nằm kế bên Lucy, đôi mắt xanh đậm nhắm lại. Lucy nhìn Juvia rồi khẽ cười, cuối cùng, nó cũng ôm lấy Juvia rồi chìm vào giấc ngủ.
_____________________
- Các cô vẫn chưa chừa à! Muốn gì đây!
Lucy ngán ngẩm nói, bàn tay trắng nõn đưa lên che miệng. Ánh mắt không mấy hài lòng nhìn về bọn nữ sinh đứng chắn trước cổng trường.
Juvia đứng kế bên, dựa lưng vào vách tường, thoải mái đứng xem Lucy xử lí bọn nữ sinh không biết điều kia.
- Chẳng phải tao đã bảo là tụi mày phải tránh xa anh Natsu và anh Gray ra rồi sao?
Ả Mina lớn tiếng nói, cứ như muốn thu hút sự chú ý của các học sinh khác. Ánh mât ả ta tỏ vẻ sợ hãi, không ưng thuận việc nó và cô tiếp cận hắn và anh.
Juvia thấy được thấy ý định của ả, liền cười nửa miệng, chỉ không ngờ ả ta lại có nghĩ ra chiêu trò này. Thật quê mùa!
- Hử, cô nên biết, rốt cuộc là hai anh chàng hotboy của các cô đeo bám chúng tôi, hay là chúng tôi đeo bám. Thật thiếu suy nghĩ!
Lucy đi tới gần ả Mina, ghé sát tai ả mà nói. Âm điệu chăm chọc, lại bỡn cợt khiến ả tức đến sôi máu, chỉ thấy ở phía sau có ai đó đang đến, ả liền giả vờ bật khóc, mếu máo nói:
- Lucy, tôi biết cô không ưa gì tôi! Nhưng cô không nhất thiết phải động thủ như vậy!
Lucy nghiêng đầu, đang chờ đợi vở kịch mà cô ta diễn. Chẳng qua, nó có thể ngửi thấy được mùi bạc hà từ ai đó, bản thân cũng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Lucy lấy sợi dây thừng hay vắt bên hông ra, quất nhẹ xuống mặt đất. Ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào ả, giọng nói uy quyền vang lên:
- Động thủ! Được, tôi cho cô biết thế nào là động thủ!
________________
Rảnh là up nè mấy nàng ơi!
22:05 7/10/2019
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...