Đại Tiểu Thư Đi Học

- Này Vân, hôm nay tâm trạng mầy tốt nhỉ?- Hạ Vi vừa ngạc nhiên, vừa bực bội nói đểu nó, trong khi đó, nó vừa đeo phone vừa lắc lư theo nhạc, môi khẽ nhếch lên đểu ko thể tả.
- Sao mấy ngày nay tao ko thấy Hữu Nhân đâu nhỉ ? – ko thèm để ý tới nhỏ Hạ Vi, nó quay lại hỏi Tuyết Mai, nhỏ này đang buồn vì bạn cùng bàn mấy ngày nay ko đến lớp nghe nó hỏi thì cũng não nề
- Về quê.
- Về quê? Làm gì? – nó tháo phone, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi lại, chả là quê Nhân với quê nó là một mà.

- Mầy đi mà hỏi nó, người gì đâu mà im im thấy ghét.
- Có ghét thật ko đó, hay là… - nó cố tình trêu chọc nhỏ, nó thừa biết nhỏ này có ý với Nhân, bị đụng tới tim đen, nhỏ bực bội
- Mầy có khùng ko? Tao thấy Hạ Vi nói đúng đó, làm gì mầy vui vậy? bộ Thiên Vũ như vậy mầy vui lắm hả?
Nó nhếch môi cười đểu rồi thở dài một cái, thật tình chỉ muốn đùa một chút mà mấy nhỏ này lại đụng chạm tới nỗi đau to lớn của nó rồi. Quay lại chỗ ngồi, nó phun đúng 5 chữ “chuẩn bị xem kịch vui” kèm nụ cười chua chát. Nhỏ Tuyết Mai thấy nó vậy, biết là mình lỡ miệng nên im bặt, mặt cuối gầm tỏ vẻ biết lỗi lắm, Ngọc Ninh và Nguyên Thảo thì đang ra sức cấu véo nhỏ, haizz! Tội lỗi.
Lời nó nói còn chưa nóng, ngoài cửa Thiên Vũ xuất hiện với gương mặt hầm hầm như muốn giết người, theo sau là Uyển Nhi mặt tái mét, hình như là đang lo lắng cộng sợ hãi.
- Hoàng Kỳ Vân, cô đúng là đê tiện, dở thủ đoạn như vậy ko thấy mình quá bẩn thỉu à?
Thiên Vũ vuốt mặt ko nể mũi, anh chửi thẳng vào mặt nó, những từ ngữ anh chửi thật ko thể nặng hơn được nữa. Nó cũng đoán được là anh sẽ có thái độ như thế nào sau chuyện nó vừa làm đêm qua, nhưng thật ko ngờ anh lại quá đáng như vậy. Giây phút này nó chết lặng trong câu nói của anh. Nó biết làm vậy cũng quá đáng, thậm chí là đáng giận, nhưng nó làm tất cả cũng chỉ để anh xuất hiện trước mặt nó mà thôi, một đêm anh ko về nhà, một ngày ko thấy anh, nó như muốn phát điên, nhưng lòng tự tôn cao ngất ko cho phép nó đi tìm anh, chỉ có thể dùng cách đó thôi, nhưng ko ngờ, anh vì một người giả dối như Uyển Nhi mà chửi nó thậm tệ như vậy, thật ko đáng chút nào. Khắc Thiên và Quang Anh lúc này như điên lên, xông vào, người túm cổ người túm áo đang định đập cho cái người kia một trận thì bỗng nhiên nó cười, âm thanh ko lớn nhưng lại làm lòng người đau đớn, chua hơn giấm.

- Tôi làm gì nào? Thu mua một tập đoàn, ko phải chuyện này là quá bình thường sao? Anh dám nói là anh chưa từng làm chuyện này? Hay … vì lần này tập đoàn kia là của cô tình nhân bé bỏng của anh.
Từng câu, từng chữ của nó vô cùng sắc sảo làm Thiên Vũ cứng họng, nhưng vẻ tức giận trên mặt anh ko giảm chút nào. Anh thật cũng tức giận, nhưng anh chỉ là muốn cho nó biết cảm giác bị phản bội như thế nào thôi, chỉ là muốn hành hạ nó một chút, cũng là hành hạ bản thân mình một chút, ko ngờ nó lại làm cách này để trả thù Uyển Nhi, quan hệ của hai nhà vốn dĩ rất tốt, bây giờ vì chuyện này mà tập đoàn nhà Uyển Nhi bị nó thu mua trong một đêm, chuyện này đúng là một đả kích với mọi người, từ giờ thì có ai dám chống đối nó chứ. Anh cũng ko ngờ trong lúc mình tức giận lại dùng những từ nặng nề như vậy, lời đã nói như bát nước đổ đi làm sao lấy lại được, anh thấy hối hận vô cùng, nhưng giờ mà nhận lỗi thì ko khác gì nói rằng anh thua rồi, mà cái gai trong người anh vẫn còn đó, anh vẫn chưa xóa bỏ được chuyện nó cắm sừng anh. Anh là tự mình hành hạ mình, tự làm đau mình, nhưng vô tình anh làm nó cũng có cảm giác tương tự.
Uyển Nhi ko ngờ rằng nó lại dám làm như vậy, tuy xét về thế lực thì cô ta ko thể nào bằng nó, nhưng gia tộc cô ta cũng thuộc dòng dõi quý tộc, trước giờ vốn mấy nhà bọn họ rất thân thiết, thường tương trợ lẫn nhau, cô ta nghĩ rằng, nó có muốn thu mua tập đoàn nhà cô ta thì lão đại cũng ko phép, ko ngờ, nó làm quá nhanh gọn, tốc độ còn chóng mặt hơn cả Kỳ Khôi. Trong một đêm, nó ko những thu mua tập đoàn nhà cô ta, mà còn có 1 tập đoàn khác nữa, chính là tập đoàn nhà nhỏ mạnh miệng chửi nó trong căn tin sáng qua. Tất cả đều ko ngờ, trước giờ cứ tưởng nó là lý thuyết suông, nhưng ko ngờ khi vào thực tế nó lại thao túng nhanh như vậy, ko ai biết rằng, hơn một năm qua bên cạnh Nam Phong, nó học được bao nhiêu, kể cả những thủ đoạn đê hèn nhất. Khắc Thiên và Quang Anh nghe xong câu nói của nó cũng sock ko kém, hai người này ko ngờ là nó có thể làm được những chuyện đó, trong mắt hai người nó là cô đại tiểu thư cành vàng lá ngọc chỉ biết hưởng thụ, họ ko nghĩ được, nó có thể giết người thì chuyện này là cái gì đối với nó. Thiên Vũ ko chịu nổi nữa, anh gằn lên từng tiếng mà ko biết rằng từng tiếng gằn của anh là nhát dao cứa sâu vào con tim của nó:
- Vậy thì cô thu mua luôn tập đoàn Thiên Hoàng luôn đi.
Nói rồi anh quay lưng bỏ đi, ko quên kéo luôn Uyển Nhi đi, để lại nó ngồi đó với khuôn mặt ko một cảm xúc. Chính giây phút này, nó thật sự chết.

Thiên Hoàng là tập đoàn nhà Thiên Vũ, chữ Hoàng kia chính là họ của nó, chữ Hoàng đó thể hiện mốt quan hệ khắn khít như thế nào giữa hai nhà, vậy mà … anh bảo nó mua luôn đi, chẳng khác nào kêu nó chặt tay chặt chân mình ném đi. Anh thật tàn nhẫn.
Khi Thiên Vũ rời khỏi lớp, anh đã chạy tới bar nốc rượu , rồi đập phá tan tành, anh muốn điên, ko là anh điên rồi, nó làm anh điên, ko là anh làm anh điên, anh thật sự rối loạn, anh vò đầu bức tóc, anh thật sự ko nhớ gì cả, tất cả những gì anh biết về nó toàn qua lời kể của người khác. Anh chỉ biết mỗi một việc là anh yêu nó, yêu điên cuồng, nhưng … nó mặt ngoài nói yêu anh, mặt trong lại nói yêu người khác, anh hận nó, nhưng anh cũng yêu nó. Anh tự mình hành hạ mình, bởi vì anh như vậy mà nó ko thèm giải thích một lời, cũng ko thèm đi tìm anh, anh đi cả một đêm, một đêm ngồi trong quán bar uống rượu, anh chỉ mong nó xuất hiện nói nó sai rồi, kêu anh về nhà đi, nhưng anh ngồi mãi ngồi mãi cũng ko thấy ai, hậu quả là sáng sớm, Uyển Nhi bên cạnh nhận được thông báo gia đình cô ta phá sản, là quyết định của nó, chữ ký rõ ràng, giấy trắng mực đen. Anh thật ko ngờ, người anh yêu lại là người như vậy, ko cần tình nghĩa, độc ác như vậy. Anh căm phẫn, chạy vào lớp có chút hy vọng lại nó sẽ giải thích gì đó, nhưng đáp lại anh chỉ là cái nhếch môi kinh rẻ, cọng câu nói vô tình kia. Anh sai rồi sao? Sai vì yêu phải một người có khuôn mặt thiên thần nhưng lại mang lòng dạ của loài lang sói?
Tất cả những chuyện này, cả hai đều ko biết bản thân mỗi người đều sai, đều có một phần trách nhiệm, họ sai vì cái tôi của họ quá lớn, nếu cả hai chịu ngồi lại với nhau, cùng nhau nói rõ mọi chuyện thì bây giờ đâu đến nỗi như thế này. Một người vô hồn, một người điên loạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui