CHAP 79
- Con gái sao vậy? lớn rồi sao lại khóc nhè thế kia hả? – người phụ nữ nhẹ nhàng vuốt tóc cô con gái đang ngồi khóc trước cửa nhà, trên miệng bà nụ cười hiền dịu luôn hiện hữu.
- Haha ….haha lêu lêu chị hai lớn rồi còn khóc nhè, chị hai ko ngoan ko cho chị hai quà mẹ nhỉ ?- cậu nhóc ngồi cạnh bên nói chen vào, cười tinh nghịch nhưng ánh mắt nhìn cô chị đang khóc rất hiền hòa.
- Ngoan, con gái bố có chuyện gì mà lại khóc như vậy? nói bố nghe xem nào. – người đàn ông ở phía xa đi lại nở nụ cười tươi rói, vừa đi vừa nói giọng nói hết sức chiều chuộng cô con gái nhỏ của mình
Cô gái lúc này mới ngước đầu lên nhìn những người ngồi cạnh, cô vẫn khóc, khuôn mặt thiên thần đầy nước mắt, trông cô rất ấm ức.
- Hức … hức Thiên vũ … Thiên Vũ ko yêu con nữa… hức … hức anh ấy quên con rồi…. anh ấy ko cần con nữa … huhu … huhu….
- Haha tưởng đâu chuyện gì, chẳng phải cậu ấy chỉ tạm thời quên đi hay sao, có phải là quên mãi mãi đâu, rồi cậu ấy sẽ lại nhớ ra con, sẽ lại yêu con thôi.- người cha nhẹ nhàng giải thích cho cô con gái nhỏ của mình hiểu.
- Nhưng ….- cô con gái nhỏ vẫn ko chịu cố nói lại nhưng người bố lại nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt cô con gái nhỏ, giọng cứng rắn….
- Ko nhưng nhị gì hết, mới có như vậy mà khóc lóc, chẳng phải cậu ấy đã yêu con suốt 18 năm qua sao? Ko phải cậu ấy đã chờ con 18 năm rồi sao? Cậu ấy cũng đã tìm con 18 năm qua. Con ko thể chờ cậu ấy một chút sao?
Nói rồi người cha đứng dậy quay lưng bước đi, người mẹ vẫn cười dịu dàng hôn lên tóc cô gái rồi cũng đứng dậy đi theo người đàn ông, cậu con trai nhỏ cũng chạy theo hai người lớn sau khi bỏ lại một câu cổ vũ“ chị hai cố lên….”
……………………………………………
Trong căn phòng bệnh sang trọng, nó nằm yên trên chiếc giường trắng tinh, khóe mắt vẫn còn vương lại mấy giọt nước mắt, miệng ko ngừng lẩm nhẩm “ ba … mẹ .. đừng bỏ con , bin ơi… đừng bỏ chị”.
Mấy nhỏ bạn đứng cạnh bên, cũng đau lòng cho nó, nước mắt đã chảy từ lúc nào…
Cuối cùng, sau một hồi vật lộn với mê và tỉnh, thì nó cũng đã mở mắt ra, đập vào mắt nó là ba con bạn mình, đang nước mắt ngắn, nước mắt dài…
- Tao ko sao đâu, tụi mầy đừng khóc nữa.- nó nhìn mấy đứa bạn lòng càng thêm nặng trĩu, giấc mơ vừa rồi đã cho nó biết con đường mình cần đi, nhưng tâm trạng nó vẫn ko thể khá hơn được, đôi mắt buồn thăm thẳm, đầy nước chỉ chờ ào ạt tuôn trào mà thôi.
- Mầy ko sao thật chứ? Hồi chiều con nhỏ Uyển Nhi nó vào đón Thiên Vũ xuất viện rồi, anh ấy còn ko thèm qua thăm mầy lấy một lần – Ngọc Ninh nói trong ấm ức, nhỏ nói mà ko suy nghĩ rằng mình nói vậy chỉ làm nó thêm buồn, Nguyên Thảo đứng bên cạnh cứ thụt chỏ vào hông nhỏ mà nhỏ cũng ko biết, thấy vậy Tuyết Mai chạy lại cạnh nó an ủi :
- Anh ấy cũng đang bệnh mà thăm gì chứ, tại lúc chiều Khắc Thiên và Quang Anh đều bận nên nhỏ Uyển Nhi mới đón anh ấy về, ko phải như mày nghĩ đâu, đừng có buồn nha.
- Sao mầy biết tao nghĩ gì hả? – nó cười buồn hỏi vu vơ.
- Ừ …thì ….- nhỏ Tuyết Mai nghẹn ko biết nói gì thêm, rõ ràng quá còn gì giờ có nói gì thì tâm trạng nó cũng ko vui lên được.
Cánh cửa phòng bỗng mở ra, quản gia Phát dẫn theo một đám vệ sĩ đi vào, trông như xã hội đen, bọn họ đen từ đầu tới chân.
- Thưa tiểu thư tôi được lệnh tới đón tiểu thư về.
- Lệnh của ai?
- Dạ thưa, của chủ tịch.
- Của ông?
- Dạ
Nó nhíu mày khó hiểu, sao ông nó lại biết nhỉ? ông đúng thật là đáng sợ, mà như vậy thì ông cũng biết chuyện Thiên Vũ tạm thời quên nó rồi, vậy mà cũng ko thấy nói gì, lòng càng buồn hơn, lúc này mà ông vẫn lạnh lùng như vậy, ko thể cho nó một câu nói an ủi hay động viên sao, nữ chủ nhân của Hoàng Kỳ thì sao chứ, có là nữ hoàng thì cũng là người mà,cũng phải có lúc buồn,lúc mệt mỏi, cũng phải có lúc muốn buông xuôi chứ, lúc nào cũng phải mạnh mẽ, cũng phải gánh trên vai một đống trách nhiệm sao, giờ đây đến một chỗ dựa cũng ko có. Nó thở dài buồn bã rồi rồi theo quản gia Phát về nhà trong tâm trạng mệt mỏi chán chường.
Bước chân về nhà, hình ảnh đầu tiên nó thấy là Thiên vũ đang ngồi trên sa lông xem ti vi. Anh xuất viện rồi. Nhìn kỹ thì chỉ thấy mặt có vài vết trầy xướt chứ cũng ko có gì nghiêm trọng, chỉ có mỗi việc …là anh đã quên nó.
- Ai cho cô vào đây? – Thiên Vũ cau mày, nhìn nó vơi ánh mắt khó chịu.
- Nhà tôi thì tôi vào chứ cần gì ai cho. – nó nhìn anh buồn bã rồi đáp lại với giọng lạnh tanh, ko muốn quan tâm cũng ko muốn giải thích thêm bất kỳ chuyện gì nữa, nó đi thẳng lên phòng, vùi đầu vào đống thú bông, nước mắt lại rơi, nó uất nghẹn, ko cam chịu, bao nhiêu câu hỏi tại sao cứ dày vò nó.
PHÒNG KHÁCH.
- Tại sao cô ta lại ở đây? – Thiên Vũ hỏi quản gia Phát, khuôn mặt lạnh như băng ko để lộ bất kỳ biểu hiện cảm xúc nào.
- Dạ, theo lệnh của chủ tịch, tiểu thư và thiếu gia sẽ ở chung cho đến lễ thành hôn của hai người được tiến hành.
- Lễ thành hôn?- Thiên Vũ nhướng mắt, tỏ rõ sự ngạc nhiên của mình.
- Dạ, còn 23 ngày nữa. – Quản gia Phát vẫn đều đều giải thích cho Thiên Vũ nghe, lúc này anh ko còn cau mày nữa, dường như anh cảm thấy thoải mái hơn.
- Nói vậy cô ta là em của Khôi hả?
- Dạ
- Vậy là tôi bị mất trí nhớ thật?
- Dạ, bác sỹ nói là tạm thời thôi ạ. Chủ tịch nói, nếu thiếu gia ko nhớ, có thể hoãn đám cưới lại ….
- Ko cần, thôi ông đi làm việc của mình đi. – ko để ông quản gia già nói hết câu, Thiên Vũ đã cướp lời ông, ko hiểu sao khi nghe ông nói anh sẽ kết hôn với nó , tâm trạng của anh rất thoải mái, phải nói là rất vui, nên khi quản gia Phát nói hoãn đám cưới lại anh thật sự ko muốn một chút nào. Buổi sáng anh tỉnh lại, nhìn thấy bên giường mình, một người con gái nhỏ nhắn đang ngủ, khuôn mặt tựa thiên thần, anh thấy trái tim giá lạnh của mình như tan chảy,một cảm giác hạnh phúc chạy khắp cơ thể, anh ko biết tại sao mình lại có cảm giác đó, cảm giác người con gái này rất quen thuộc, rất … quan trọng với mình, mặc dù có làm thế nào anh cũng biết được người con gái đó là ai. Khi mọi người nói, đó là người mà khi còn trong bụng mẹ đã được định là vợ anh, anh thật sự rất ngạc nhiên,có người như vậy sao, vậy sao anh lại ko biết, mà đó còn là em gái của người bạn thân nhất của mình, có phải não anh bị hỏng thật rồi. Khi cô gái nhỏ nhắn ấy điên lên vì anh ko thể nhớ ra mình, anh thấy cô ấy thật dễ thương, giống hệt con cọp con đang gầm gừ, anh thật muốn ôm nó vào lòng, nhưng có cái gì đó, đã ngăn anh lại.Một cảm giác lạnh lẽo ùa tới phủ kín toàn bộ cơ thể anh, ngăn hai cánh tay đã đưa lên định ôm nó lại, thay vì ôm anh đã đẩy nó ra. Một câu hỏi đã được anh đặt ra, chẳng lẽ trong quá khứ, giữa anh và nó đã xảy ra chuyện gì sao? Là một chuyện rất quan trọng, nhưng anh ko thể nào nhớ được ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...