Đại Tiểu Thư Danh Giá Snow
-Anh à, chuyện đính hôn của chúng ta anh nói với ba mẹ chưa_Nhã Yến nói
-À, anh chưa_Khánh Huy nói
-Tại sao vậy, anh không muốn chúng ta kết hôn sao_Nhã Yến nói
-Anh xin lỗi, anh nghĩ mình nên dừng lại thôi_Khánh Huy dứt khoát
-Em biết rồi_Nhã Yến cười nói với Khánh Huy
——-Lớp học——-
-Anh thật không hiểu nỗi em mà_Sơn Hạo nói
-Cứ làm nhưng gì em thích Cầm nhé_Sang Sang cười tươi nói
-Em còn bênh vực con nhỏ hư đốn này nữa hã_Sơn Hạo bực tức nói
-Anh Hai, Hai chữi em, Hai không thương em nữa sao_Nó mếu
-Ừ_Sơn Hạo bực tức
-Em gét hai_nó nín khóc hẳn nét mặt trở nên lạnh lùng
-Hai…._Sơn Hạo lúng túng nhưng thôi cũng kệ
-Có anh thương em mà_Lâm Thi cười hiền nói
-Cái thằng này_Sơn Hạo và Duy đưa nấm đấm ra
Lâm Thi chỉ cười trừ và nhìn hắn
“Bốp”_Khánh Huy đánh Lâm Thi
-Tại sao cậu nói chuyện thân mật với Bội Kỳ mà lại đi quen với Nguyệt Cầm hã, Kỳ khỗ một lần đủ rồi có biết không_Khánh Huy quát
-Cậu làm gì vậy, tại sao đánh anh ấy_Nó nhanh chóng đỡ Thi lên, xoa xoa chỗ bị Khánh Huy đấm
“Chát”_Bội Kỳ tát lại
-Cậu có quyền gì xen vào chuyện của tôi? Còn nữa đây là anh hai của tôi, xin cậu đừng xúc phạm anh ấy và cũng đừng xúc phạm Cầm dù cho nó có làm điều không phải với Thiên_Bội Kỳ nói dứt khoát
Vừa lúc đó Nhã Yến bước vào
-Cậu ấy có quyền xen vào chứ vì cậu ấy đã chọn được một con đường rồi_Nhã Yến nói với giọng dịu dàng và mĩm cười nhìn Kỳ
Mọi người trong lớp ngơ ngác hàm dưới dài đến tận sàn nhà )
-Em, có tin chị sẽ mách lại với ba mẹ không_Nhã Quỳnh nói
-Chị cứ nói đi, em mệt mỏi lắm rồi, bản chất của một tiểu thư là phải đanh đá phải hóng hách như chị và mẹ sao. Em muốn được như Bội Kỳ và Nguyệt Cầm sống thật với bản thân mình mà_Nhã Yến vừa khóc vừa nói
-Khánh Huy à, thật ra em về đây không phải vì yêu anh mà vì ba mẹ em muốn lấy đi công ty của ba mẹ anh. Em thật sự xin lỗi_nói xong Nhã Yến cúi người xin lỗi, khóc nức nỡ
Nó bước lại gần Nhã Yến
-Tôi biết thế nào cô cũng sẽ nói ra thôi vì cuộc tranh luận giữa cô và chị gái cô hôm qua tôi đã nghe hết, xin lỗi vì nghe lén nhá_nó nói và ôm Nhã Yến an ủi
-Ừm. Cảm ơn cô đã cho tôi biết thế nào là cuộc sống của riêng mình và không bị gò bó_Nhã Yến nói
Nhã Yến cầm tay Khánh Huy và Bội Kỳ đặt vào nhau
-Phải sông cho hạnh phúc nhé_Nhã Yến cười tươi nói
-Ừm, cảm ơn cậu_Bội Kỳ nói
-Tha lỗi cho anh nhé_Khánh Huy nhìn Bội Kỳ
-Đương nhiên rồi_Bội Kỳ nhanh nhẹn ôm lấy Huy
-E hèm… Không xem ý kiến của anh hai hã_Lâm Thi giả vờ nghiêm mặt
-Cái anh này… Bộppp_nó đánh Lâm Thi một cái như trời gián
-Ặc…ặc… có ngày anh chết vì cái đánh này quá_Lâm Thi nói
-Anh giỡn thôi, cậu nói với nó như vậy là tôi yên tâm rồi, sư tử cái nhà tôi cuối cùng cũng có người yêu…hahahaha_Lâm Thi nói xong cười hô hố
-Anh nói ai là sư tử cái đấy_Bội Kỳ nói
-Không sao, như thế nào thì anh cũng chịu yêu em hết_Khánh Huy nắm tay Kỳ. Nhìn hai đứa hạnh phúc vô cùng
-Ô yeah !! thành công rồi anh ơi_nó chạy đến ôm lấy cổ Lữ Thiên
Gương mặt cả đám lúc này cứ trơ ra như đá chỉ có Lâm Thi, Sang Sang, Hạo Du đứng cười khúc khích
-Em nói sẽ thành công mà, cảm xúc của anh tệ chưa từng thấy, nản anh thật ấy_nó nói và nhéo má yêu hắn
-Khi anh buồn là như vậy đó, còn cái cú đạp chân ngoài căn tin anh chưa tính với em đâu nhá, sưng lên luôn ấy_hắn nói mà cứ nhăn mặt lại, yêu vô cùng
-Cho Cầm xin lỗi Thiên có được không (nó khoanh tay lại) lần sau Cầm không giám như vậy nữa, xin thề, xin thề… hỳhỳ_nó làm vẻ mặt dễ thương vô đối
-Thôi được được rồi, chiều nay chúng ta đi ăn kem nhé bấy bỳ_hắn nói với nó
-Còn chúng tôi vức vào sọt rác à_cả đám đồng thanh
-Ờ ờ… chiều nay cả đám đi chơi cho thỏa thích hỷ_nó và hắn đồng thanh
-Ý kiến hay bây_Sơn Hạo và Lâm Thi đồng thanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...