Đại Tiểu Thư Của Tôi

Tề Ái buông tay bịt miệng Huệ Đại Sơn ra, ngồi ở trên đùi của anh chờ anh chủ động, hai người nhìn nhau vài giây, Huệ Đại Sơn nhìn cô chằm chằm, ngay cả đầu ngón tay anh cũng không động.
"Đại Sơn, anh bắt đầu nhanh lên? Người ta chờ lâu lắm rồi!" Tề Ái giận đến miệng nhô lên có thể treo được thịt heo.
Cô ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi anh rồi, thế nhưng anh lại chậm chạp không hành động, như vậy cô rất lúng túng nha!
"Đại tiểu thư, chúng ta. . . . . . Như vậy không tốt lắm. . . . . ."
"Anh cũng chỉ biết nói không tốt, bằng không anh muốn như thế nào?"
"Chúng ta. . . . . ." Huệ Đại Sơn vốn muốn đem gia quy Tề gia khuyên nhủ cô, anh còn chưa nói chuyện liền bị cô nói.
"Cha em nói em học đại học có thể nói chuyện yêu thương." Đôi mắt Tề Ái ánh lên tia sáng."Như thế nào? Anh không còn lời nào để nói chứ?"
Hừ! Nghĩ đem cha đến dọa cô, không có cửa đâu!
"Anh còn không mau lên? Người ta muốn hôn hôn?"
Cô nâng đôi môi của mình về phía anh, thấy anh vẫn không có phản ứng, cô ôm cổ anh, đôi môi của cô hôn anh.

Hàaa...! Xem ra Vương Hạo Phàm nói sai rồi, thời điểm cô gặp Đại Sơn không hoàn toàn ngốc nghếch, cô vẫn còn một chút năng lực học tập.
Cô tại sao lại yêu Huệ Đại Sơn như vậy? Yêu đến mức từ bỏ lòng tự trọng của mình chủ động quyến rũ anh. Cô ôm cổ Huệ Đại Sơn, trái tim của cô cảm thấy ngọt ngào.
Bởi vì cô là con gái một trong gia đình, từ nhỏ đã không có ai làm bạn, cô cô đơn, cũng nhờ có anh, tuổi thơ của cô không còn cảm giác buồn chán.
Không biết từ lúc nào, Tề Ái yêu Huệ Đại Sơn người luôn nghe lời của cô, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh cũng luôn đứng về phía cô, bảo vệ cô, làm bạn với cô, trong lòng cô đã sớm xem Huệ Đại Sơn là anh hùng của mình.
Cô là tiểu công chúa của Tề gia được nâng niu trong lòng bàn tay, cô muốn cùng anh hùng của cô có một tình yêu thật lãng mạn!
Cho nên, người nào chủ động trước không quan trọng, mà quan trọng là cô có thể yêu người anh hùng của mình!
Anh là người đàn ông có tính tự chủ rất tốt, nhưng khi gặp đại tiểu thư thì anh không thể nào khống chế được chính mình, huống chi cô còn ngồi trên đùi anh lắc lư!
Đại tiểu thư của anh thanh thuần động lòng người, làm cho tâm hồn anh nhộn nhạo, anh bắt đầu theo kịp tiết tấu của cô, ôm cô hôn mãnh liệt.
Cô thấy anh phối hợp, lập tức giao quyền chủ động cho anh, cả người mềm nhũn tiến sát vào ngực anh, mở miệng nhỏ nhắn ra cho anh hôn sâu hơn.
Lưỡi Huệ Đại Sơn đi vào chỗ sâu nhất trong miệng cô, hai tay của cô ôm anh, chìm đắm trong nụ hôn mãnh liệt của anh.
A! Anh thật sự quá giỏi! Nụ hôn nóng bỏng, hôn cô đến choáng váng, làm cho toàn thân cô nóng lên.
Cô đã sớm muốn vứt bỏ hình tượng đại tiểu thư ngang ngược trong lòng anh, bây giờ cô muốn làm một cô gái dịu dàng trong lòng anh.
"Không được!" Huệ Đại Sơn rời khỏi đôi môi đỏ mọng mềm mại của Tề Ái, nghiêng mặt đi không cô hôn."Không được như vậy, chúng ta không nên tiếp tục, đại tiểu thư, anh sẽ không khống chế được chính mình!"
"Anh tại sao lại như vậy? Rốt cuộc anh muốn cái gì?" Tề Ái vừa buồn vừa tức đem mặt Huệ Đại Sơn quay về.
Tề Ái không biết trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì, tóm lại ! Tối hôm nay cô quyết định "Quật ngã" anh; cho nên, cô dựa theo kế hoạch mà hành động.
Hôn liền gác qua một bên đi! Tay nhỏ bé của Tề Ái đưa đến trước ngực Huệ Đại Sơn, mười ngón tay linh hoạt đem áo sơ mi của anh cởi ra.
Tề Ái nhìn thấy đám lông màu đen trước ngực Huệ Đại Sơn, cô có chút kinh sợ.

"Đại Sơn, anh khi nào có lông ngực rồi hả?" Anh càng giống như Vương Hạo Phàm hình dung là một con gấu lớn? Chỉ là, đầu tiên cô bị dọa, sau đó cô rất thích ."Oa! lông mọc rất nhiều nha! Đại Sơn, như vậy anh có đau hay không?"
Tề Ái nắm sợi lông trước ngực anh, khảo nghiệm sự nhẫn nại của anh.
"Đừng đùa." Huệ Đại Sơn chịu không nổi bắt lấy tay Tề Ái."Đại tiểu thư, anh nói rồi anh sẽ không khống chế được chính mình."
"Em chính là muốn anh mất khống chế."
Hai tay bị Huệ Đại Sơn cầm chặt, Tề Ái không thể làm gì khác hơn là đổi một cách khác, cô cười hì hì dùng miệng mình hôn lồng ngực Huệ Đại Sơn.
"Đại Sơn, em không muốn anh nhẫn nại! Anh mau lại đây đi!"
Huệ Đại Sơn nghiêm túc nhìn chằm chằm Tề Ái."Đại tiểu thư, em có biết em đang nói cái gì không?"
"Ừm!" Ánh mắt Tề Ái nghiêm túc nhìn anh.
"Đại Sơn, em thật sự thật sự. . . . . . Rất yêu anh, yêu anh đến không thể tự kiềm chế mình, anh có biết hay không? Qua nhiều năm như vậy, hiện tại em cũng có cơ hội để nói với anh, nhưng anh cứ kéo dài, anh nói đi rốt cuộc anh có yêu em hay không?"
Tề Ái lại bịt miệng Huệ Đại Sơn, chỉ cho anh gật đầu, không cho anh có đáp án khác.
Anh còn có lựa chọn sao? Huệ Đại Sơn do dự.
"Ô. . . . . . Oa. . . . . ." Đợi không được Huệ Đại Sơn gật đầu, Tề Ái bắt đầu khóc rống lên."Đáng ghét! Đại Sơn, anh khi dễ em!"

Không ngờ cô hy sinh nhiều như vậy, Huệ Đại Sơn cũng không chịu ôm cô, nếu chuyện này truyền đi, cô còn có thể gặp ai? Thật quá mất mặt! Vương Hạo Phàm nhất định sẽ cười cô, còn nữa, Huệ Đại Sơn sẽ ghét cô sao?
"Đừng khóc." Anh thật sự không cách nào tha thứ ình."Đại tiểu thư, đừng khóc, được không? Ngoan." Huệ Đại Sơn an ủi, môi của anh hôn lên mặt cô, lau đi giọt nước mắt của cô.
Tề Ái là cô gái thích khóc. Huệ Đại Sơn nhìn thấy nước mắt của cô, tâm của anh liền luống cuống, ngoài an ủi cô ra, anh không biết phải làm sao.
Tề Ái lần nữa chủ động hôn anh. Lần này, cô học tập rất giỏi, cô trượt cái lưỡi bá đạo của mình vào trong miệng anh.
Sự nhiệt tình của cô làm cho sự tự chủ của Huệ Đại Sơn hoàn toàn biến mất. Anh ngậm lưỡi phấn nộn của cô, đưa vào bên môi của mình đùa bởn.
Tề Ái không cho Huệ Đại Sơn có thời gian rãnh rỗi để suy nghĩ vớ vẫn rồi cự tuyệt mình, cô muốn anh chỉ suy nghĩ về cô.
Lần này Huệ Đại Sơn đã thất bại."Đại tiểu thư. . . . . ."
Tề Ái không cho Huệ Đại Sơn nói hết câu, miệng cô đã chạm vào miệng anh, lại một lần nữa hôn triền miên, hai người thậm chí đã quên đêm nay là đêm nào, hoàn toàn dựa vào bản năng hành động.
Trong cơ thể Huệ Đại Sơn dấy lên ngọn lửa hừng hực, anh ôm cô vào ngực không ngừng di chuyển tới giường, đem Tề Ái đặt dưới thân thể của mình, chính thức tuyên cáo anh đã mất khống chế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận