A! Thật là phiền thật! Những nam sinh này như thế nào lại như vậy?
Từ đội Judo đi tới phòng ăn học sinh, khoảng cách không tới 1km, cô đã bị quấy rầy tới ba lần. Từ ngày tựu trường đến bây giờ, những người này không biết bị Tề Ái cự tuyệt bao nhiêu lần, lần nào cũng nếm mùi thất bại, bọn họ còn không biết điều, làm cô phiền muốn chết.
Hơn nữa hôm nay cô học hết tiết thể dục thân thể đã mệt rồi, vốn là cô không cần lo lắng vì đã có Huệ Đại Sơn cõng cô, anh cõng tới tới phòng ăn của trường, nhưng giữa đường gặp những người này làm trì hoãn thời gian của cô, vì không để cho những người qua đường quá mức chú ý, cô không thể làm gì khác hơn là phải tự mình đi bộ.
"Những người này thật đáng ghét! Rốt cuộc em phải cự tuyệt bọn họ bao nhiêu lần nữa đây?"
Huệ Đại Sơn đứng ở một bên, lẳng lặng không có nói gì.
Những người kia tới hẹn đại tiểu thư, mỗi một người đều là người hai mặt, thời điểm ở trước mặt Tề Ái thì tươi cười rạng rỡ, đối với cô hết sức lấy lòng, nhưng quay người lại ánh mắt nhìn anh, thì tràn đầy căm thù.
Anh cũng không phải không tin tưởng chính mình, những người kia không thể nào đánh ngã anh, chỉ là anh phải cảnh giác, ở trong mọi tình huống, anh nhất định sẽ cố gắng bảo vệ cho đại tiểu thư, làm cho cô vui vẻ đều mỗi ngày.
"Đại Sơn, em xin lỗi!"
Nhìn anh lẳng lặng không nói lời nào, biết anh đang ghen, giống như khi cô thấy nữ sinh khác quấn lấy anh, đáy lòng cô sẽ chua xót. Người mình yêu rất được đến hoan nghênh thì quá tuyệt vời, đều đó chứng minh ánh mắt nhìn người của mình rất tốt, nhưng trong lòng có dấm chua thì không thể nào tránh khỏi.
"Tại sao muốn nói lời xin lỗi với anh?"
Kéo tay Tề Ái, Huệ Đại Sơn dẫn cô đi vào phòng ăn.
"Anh tức giận, có phải hay không?" Tề Ái cẩn thận nhìn sắc mặt của Huệ Đại Sơn, cố gắng muốn tìm ra chứng cứ bởi vì anh ghen mà tức giận.
"Anh không có tức giận, đang êm đẹp tại sao lại nghĩ anh tức giận?" Huệ Đại Sơn đem đũa cùng thìa dọn xong, thúc giục Tề Ái mau mau dùng cơm. Đúng giờ ăn cơm, đối với thân thể mới khỏe mạnh. "Đại tiểu thư, em ăn nhanh lên, hôm nay cá thoạt nhìn rất tươi!"
"Anh không có tức giận?" Ánh mắt Tề Ái vẫn nhìn trên mặt anh. "Anh thật không có tức giận sao?"
"Em hi vọng anh tức giận? Tại sao?"
"Vừa rồi những đàn anh kia. . . . . ." Tề Ái buồn buồn cong môi lên. "Đại Sơn, anh thấy nhiều nam sinh hẹn em như vậy, anh cũng không ghen sao?"
"Ừ. . . . . ." Huệ Đại Sơn trầm mặc suy tư một lát, đôi tay cũng không dừng lại việc gấp thức ăn cho Tề Ái."Rất tốt!"
Nghiêm túc mà nói, anh không có ghen, bởi vì Huệ Đại Sơn biết Tề Ái có tình cảm đặc biệt sâu nặng đối với anh, bằng không cô cũng sẽ không chờ đợi anh suốt tám năm qua, đến khi có thể để đương yêu, liền chạy tới tìm anh để tỏ tình.
"Rất tốt?" Tề Ái không hài lòng câu trả lời của anh nên hỏi tới. "Rất tốt thôi sao? Đại Sơn, anh không sợ em sẽ đồng ý với những nam sinh kia sao?"
Mới vừa rồi chỉ có ba đàn anh tới, còn có rất nhiều người của khoa Anh ngữ nữa! Những người đó đều có điều kiện rất tốt, chẳng lẽ anh không có chút khẩn trương sao?
Câu trả lời của Huệ Đại Sơn làm cho cô rất không vui.
"Đại tiểu thư, những nam sinh kia theo đuổi thành công sao?" Hai mắt Huệ Đại Sơn sáng lấp lánh có hồn nhìn chăm chú Tề Ái, anh rất nghiêm túc hỏi.
Tề Ái không chút nghĩ ngợi nói: "Không biết, em làm sao thích những nam sinh kia?"
Huệ Đại Sơn cười khẽ một tiếng. "Vậy thì được rồi , em nhanh ăn cơm đi."
A! Thì ra mình bị anh lừa, Tề Ái tức giận nhéo cánh tay anh một cái.
"Hừ! Em không để ý tới anh! Chỉ biết khi dễ người ta."
Tại sao có thể như vậy? Cô bị Đai Sơn ăn gắt gao, chẳng những không đạt được mục đích, ngược lại còn làm trò tiêu khiển cho anh xem.
Chỉ là, nếu Đại Sơn thừa nhận anh ghen, cô sẽ vui mừng sao? Cô mới vừa rồi không muốn anh hiểu lầm cho nên cô mới giải thích cho anh điều này sao?
Cô không hy vọng Đại Sơn nghĩ quá nhiều mà ghen, rồi lại âm thầm hi vọng anh sẽ bởi vì ham muốn chiếm giữ của mình mà ghen, a, cô như thế nào lại mâu thuẫn như vậy?
"Thiệt là, em chuyên tâm ăn cơm một chút! Đang suy nghĩ gì mà nhập thần như thế?" Huệ Đại Sơn lại đút thức ăn vào trong miệng Tề Ái. "Ăn nhiều một chút."
"Em không ăn nữa!"
Cô không có tâm tình ăn cơm, thân thể cô có đều gì không đúng, có lẽ vừa mới vận động kịch liệt xong, cổ họng của cô khô khốc, dường như có triệu chứng buồn nôn.
Huệ Đại Sơn ảo não nhìn cô, lại tới, đại tiểu thư của anh y như một đứa con nít, ăn cơm đều muốn có người dụ dỗ, thật là khiến người ta không yên tâm.
"Đại Sơn, thân thể em không thoải mái! Để cho em tới chổ anh nghỉ ngơi một chút có được hay không?"
"Tiết học buổi chiều của em thì làm như thế nào?"
Tề Ái chắp tay trước ngực khẩn cầu nhìn anh."Đại Sơn, em thật sự không thoải mái!"
Huệ Đại Sơn kinh ngạc phát hiện cô đang đổ mồ hôi lạnh.
"Tại sao có thể như vậy? Ngã bệnh sao? Em nơi nào không thoải mái?"
"Không phải ngã bệnh! Có lẽ là vừa rồi mới chạy hai vòng tiết thể dục, cho nên hiện tại toàn thân cao thấp đều không có sức!"
"Em thật ăn không vô sao?"
"Ừm!" Tề Ái gật đầu một cái.
"Anh gói đem trở về, một lát nữa em có đói bụng thì ăn sau."
Lần này Huệ Đại Sơn không để cô tiếp tục đi bộ, anh cõng cô, trong tay xách theo hộp đựng thức ăn, nhanh chóng chạy đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...