Những ký ức kia bởi vì có anh
Cho nên mới ngọt ngào
Cho nên mới khó có thể quên. . . . . .
"Thật xin lỗi, Tề Ái không có ở đây, hơn nữa cô ấy đã nói bạn không cần đem gà quay và đồ uống đến nữa. . . . . . Đúng! Xin đừng đưa những thứ đó tới."
Vương Hạo Phàm nhìn chiếc điện thoại trong phòng ngủ, đêm nay cô đã thay thế bạn cùng phòng Tề Ái nhận bảy cuộc điện thoại như vậy để cự tuyệt. Tề đại tiểu thư không ăn bữa đêm, qua chín giờ tối cô ấy sẽ không ăn uống gì nữa, những người muốn theo đuổi Tề Ái sao không tìm hiểu trước khi đem tặng chứ!
Tề Ái là nữ sinh đẹp nhất trong lớp, có thể nói là hoa khôi của hệ tiếng anh, cô vừa vào đại học F đã trở thành tiêu điểm của những anh chàng độc thân và những anh chàng muốn bắt cá hai tay, mỗi ngày đều có người muốn tới làm quen với Tề Ái và mỗi buổi tối đều có người tới đưa bữa ăn khuya cho cô.
Bạn cùng phòng của Tề Ái là Vương Hạo Phàm không biết vì sao lại may mắn có thêm một chức vụ là ── người đại diện Tề Ái Tề đại tiểu thư, chuyên thay Tề Ái xua đuổi đám người bên ngoài.
Mấy bữa khuya những nam sinh kia đem tới ít nhiều gì cũng vào dạ dày của cô, nhưng mỗi ngày đều nhận những cuộc điện thoại ái mộ như thế này làm cho cô cảm thấy khó chịu, chắc hẳn bản thân Tề Ái lại càng thêm khó chịu.
Ai! Khó trách Tề Ái không có thói quen mang theo điện thoại di động bên người.
Đồ uống và gà quay cô ăn hai ngày đã cảm thấy ngán, những nam sinh kia thật sự là đầu heo mà! Sao không đổi một bữa khuya đa dạng hơn, bọn họ thật là quá ngu . . . . . .
Sau khi cúp điện thoại, Vương Hạo Phàm uống một hớp tiên thảo mật trong tay (nước uống), sau đó ngồi vào trước bàn xem cuốn tiểu thuyết “Phu nhân Bovary” nguyên bản dày cộm.
Trong lúc bất chợt ngoài hành lang truyền đến tiếng vang của giày cao gót, cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra một cách thô lỗ.
"Hạo Phàm, tôi đã tìm được anh ấy!" Tề Ái vừa xông vào phòng ngủ liền hưng phấn nói với Vương Hạo Phàm.
"Bạn tìm được người nào?" Vương Hạo Phàm đầu không ngẩng, ánh mắt cô chuyên chú xem tiểu thuyết “Phu nhân Bovary”.
"Chính là người lần trước tôi nói với bạn!" hai má Tề Ái đỏ bừng, không biết là hưng phấn hay là xấu hổ.
Vương Hạo Phàm vừa nhập học liền nghe Tề Ái nhắc tới chuyện này, Tề Ái sở dĩ chọn trường đại học này, thật ra là vì tìm kiếm một người đàn ông ── cô ấy từ năm thứ tư tiểu học đã bắt đầu thích người đàn ông này.
Người có thể làm cho Từ Ái động lòng, chắc hẳn là một người đàn ông phong độ và anh tuấn! Nghĩ tới đây ánh mắt Vương Hạo Phàm cuối cùng không nhìn quyển sách nữa mà dời sang chổ khác, ngẩng đầu nhìn bạn cùng phòng Tề Ái xinh đẹp.
Hết sức chờ mong được gặp người đàn ông trong miệng Tề Ái nói, trong đầu Vương Hạo Phàm đã hiện lên hình ảnh của một chàng trai tuấn tú.
"Thật sao? Chúc mừng bạn nha!" Vương Hạo Phàm lại uống một hớp tiên thảo mật.
"Bạn tìm được ở đâu?" Biết Tề Ái vô cùng khát vọng nói tiếp, cho nên Vương Hạo Phàm không thể làm gì khác hơn là tiếp tục mở miệng hỏi. Làm bạn cùng phòng tốt, cô nên có đạo đức một chút mới được, dù sao bởi vì có quan hệ với Tề Ái nên cô mới có những đều tốt đẹp.
"Đội Judo." đôi tay trắng noãn của Tề Ái nhẹ nhàng bưng lấy đôi gò má của mình, làm lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp." Tìm được tên anh ấy trên danh sách thành viên đó."
"Sao bạn có thể dựa vào tên liền xác định là anh ấy? Bây giờ người trùng tên trùng họ có rất nhiều nha."
"Tên anh ấy là Huệ Đại Sơn, tên này không thường gặp mà?"
"Ừ! Đứng vậy." Họ Huệ? Tên là Đại Sơn? Tên này thật đúng là tầm thường! Khó trách Tề Ái có thể xác định chính là người cô ấy muốn tìm.
Tề Ái hưng phấn lắc lắc gương mặt đỏ tươi của mình, tóc xoăn trên đầu được bảo dưỡng rất tốt cũng tung bay theo, nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt này có thể làm quảng cáo dầu gội đầu.
May mắn Vương Hạo Phàm đã miễn dịch với cái đẹp, bằng không cô mỗi ngày đều nhìn gương mặt kiều diễm động lòng người kia, cô nhất định sẽ nổi điên, cũng sẽ vì vẻ xinh đẹp của Tề Ái mà điên cuồng cũng giống như đám người theo đuổi Tề Ái.
Đôi mắt sáng như sao của đại tiểu thư Tề Ái nhìn cô, có thể là còn lời muốn nói với cô!
"Bạn rốt cuộc đã tìm được anh ấy, sau đó thì sao?" Vương Hạo Phàm rút ra tấm thẻ làm dấu trang sách để đánh dấu trang cô đọc.
"Hạo Phàm, trưa mai bạn đi cùng mình tới đội Judo tìm anh ấy, có được hay không?" Tề Ái vừa nói với Vương Hạo Phàm vừa chắp tay trước ngực van xin .
"Bạn dẫn mình theo để có thêm can đảm à?"
Vương Hạo Phàm không hiểu nhìn Tề Ái, Tề Ái muốn đi tỏ tình với đối phương, cô đứng bên cạnh làm bóng đèn à?
"Đúng vậy! Hạo Phàm, bạn đi cùng mình nha! có cậu, mình sẽ không hồi hộp."
Tề Ái nũng nịu nói, làm ra vẻ mặt đáng yêu để khẩn cầu, nếu Vương Hạo Phàm là những ngừơi theo đuổi cô ấy, thì đã sớm gật đầu như bằm tỏi mà chấp nhận tất cả yêu cầu của Tề Ái rồi.
Chỉ tiếc Vương Hạo Phàm không phải là những người đàn ông kia. "Mình mới không cần, mình không thích làm kỳ đà cản mũi, bạn muốn đi tỏ tình, thì tự mình đi."
"Tỏ tình? Mình mới không phải đi tỏ tình! Mình và anh ấy lâu rồi không gặp mặt, mình sợ là anh ấy đã sớm quên mình, cho nên bạn đi cùng mình đi!" nụ cười của Tề Ái càng thêm rực rỡ.
Tề Ái mặc dù dáng dấp rất đẹp, nhưng cô không vì vậy mà ăn chơi lêu lỏng, cô hiện tại đã mười chín tuổi, về mặt tình cảm cô rất đơn thuần.
Trong sinh mệnh của cô chỉ có một tình yêu duy nhất, là một chàng trai tên là Huệ Đại Sơn mà cô thích từ năm thứ tư tiểu học.
Trung học cơ sở, trung học phổ thông cô đều học trường nữ sinh, chỉ có thể vào đại học cô mới gặp mặt Huệ Đại Sơn, cô thật sự rất khẩn trương không biết phải nói như thế nào.
Cho nên Tề Ái mới muốn Hạo Phàm đi cùng .
"Anh ấy làm sao có thể quên bạn được? Tề Ái, bạn không khỏi quá coi thường bản thân mình?"
Cô hôm nay nhận được bảy cuộc điện thoại ái muội tìm Tề Ái! Tề Ái như vậy sao có thể coi thường bản thân mình? Có người đàn ông nào sẽ quên được một ngôi sao lớn như Tề Ái đây?
"Tôi chính là sợ ! Hơn nữa. . . . . . Tôi gặp mặt anh ấy không biết phải nói cái gì đây?"
"Hàaa...! Muốn cùng anh ấy nói gì à? Bạn hãy nói với anh ấy là bạn đã thích cậu ta 7, 8 năm rồi , bạn muốn cùng cậu ta qua lại! Đơn giản như vậy còn cần phải có người chỉ dạy sao?"
Vương Hạo Phàm nói xong đột nhiên có ý niệm, vốn là không có hứng thú đi làm bóng đèn, nhưng nếu cô có thể tận mắt nhìn thấy hoa khôi của hệ tiếng anh Tề Ái muốn tỏ tình với một người đàn ông, cũng coi như là có giá trị đi?
Ha ha! Cô có thể chụp một ít hình ảnh đem bán cho tuần san của trường lấy một ít tiền đi! Vương Hạo Phàm nảy ra ý tưởng xấu trong đầu.
Huống chi, cô có chút tò mò, không biết là người đàn ông như thế nào mà có thể làm cho Tề Ái thích lâu như vậy? Còn muốn học cùng một trường đại học với cậu ta, muốn nối lại tình xưa với cậu ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...