Di Hân – cô gái này hiểu rất rõ cơ thể của con người.
Và mỗi lần cô đích thân ra tay, cô chỉ chọn ba nơi làm trọng điểm:
đầu, cổ và tim. Thế nhưng cô dùng lực đủ vừa để giữ cho mạng sống tên
xấu số động đến cô. Vì cái cô muốn là chứng kiến lũ đần độn ấy tự hành
hạ bản thân đến chết, chứ không phải lập tức tử trận, thế thì còn gì thú vị nữa đúng không?
Biết rõ thời gian phát tác độc tố, Di Hân lạnh lùng kéo Di Dung đứng vững.
“Tiểu Dung, xuống kêu Phong lên cho chị!”
Di Dung bị tấn công bất ngờ, tâm hồn của cô vẫn đang trên mây, chưa
kéo được về. Liền bị giọng nói lạnh lẽo có uy quyền kia kéo về thực tại, sợ hãi run rẩy trả lời, Di Dung liền phóng một mạnh xuống dưới, cô
không dám đứng ở đây một chút nào nữa!
Cô biết, ả đàn bà kia chưa chết, cái tên chủ của lũ người này không
phải muốn giết cô lần một lần hai. Bảy năm bên Mỹ, cô từng gặp nguy hiểm rất nhiều lần, về đây cũng không khác gì, cô vốn không có lòng kiên
nhẫn bởi những người cứ liên tục khơi gợi lòng vị tha của cô, tốt nhất
ngày hôm nay cô phải biết được kẻ đần độn đứng sau kia là ai.
Di Hân chậm rãi chăm chú quan sát loại đạn suýt lấy mạng của cô, tay mân mê chiếc vòng bạc trên cánh tay phải.
Tay cô đã đeo đôi găng màu bạc, chậm rãi rút lấy một viên đại gim trên mặt tường, tỉ mỉ quan sát nó. Để ý kĩ, thân của viên đạn có hình một
con bướm màu đen hoa văn rất tinh xảo.
Khoan đã, bướm màu đen?
Đôi đồng tử màu tím bỗng sáng rực lên, hưng phấn như vừa phát hiện con mồi lớn. Đầu mối là đây.
Lúc trước, cô từng được nghe trong ba tổ chức ngầm chuyên về sát thủ
ngầm của thế giới. Có một tổ chức mang biểu tượng bướm màu đen, gọi là
Butterfly Death. Cô điều tra được người đứng đằng sau tổ chức này là một đại tỷ, máu lạnh và cực kỳ tàn nhẫn. Nếu Di Hân là rắn độc nguy hiểm
nhất, thì người phụ nữ ấy là con mãng xà ghê rợn nhất! Hai người phụ nữ
này, đều là phần tử cực kỳ nguy hiểm, tốt nhất là không nên chọc vào bất cứ một ai.
“Hân, có chuyện gì muốn tìm anh?” Chấn Phong nhanh chóng xuất hiện
trước mặt Di Hân, cắt đứt suy nghĩ của cô. Cậu chỉ thở dài, sao lại có
kẻ bạc mệnh thế này? Cứ liên tục động vào Di Hân làm gì.
Tận mắt chứng kiến làn đạn thuộc loại cao cấp gim vào bức tường kia,
Chấn Phong bất giác rùng mình. Tại sao cứ năm lần bảy lượt chọc vào tử
thần làm gì chứ? Lần này, nếu tổ chức bí mật kia mà diệt vong cũng không nên trách Di Hân của cậu.
“Phong à, anh biết gì đây chứ?” Di Hân đưa vật trong tay dơ lên, ánh mắt hờ hững lạnh nhạt liếc nhìn Chấn Phong.
Chấn Phong vừa lắc đầu thở dài, ai ngờ đùng một cái cậu như sét đánh
ngang tai. Nhìn thấy cái biểu tưởng không bao giờ có thể quên được kia,
làm sao cậu lại không biết? Chính cái biểu tưởng chết chóc ấy đã khiến
cậu ám ảnh cả cuộc đời. Chẳng phải cậu từng bị người cha tàn nhẫn của
mình ném vào cái tổ kiến lửa tanh bẩn đấy sao? Chẳng phải cậu đã trải
qua suốt ba năm huấn luyện tàn nhẫn đấy sao? Chẳng phải cậu đã sống
trong những ngày tháng địa ngục khủng khiếp đã khiến cậu khiếp sợ cả một đời sao?
Cái biểu tưởng chết chóc ấy, dù có xuống mồ cậu cũng không bao giờ có thể quên cho dù muốn…
Làm sao Di Hân lại không biết? Cậu là người cô xác định đưa về bên
cạnh cơ mà, cái quá khứ kinh khủng của cậu cô cũng không phải không trải qua. Cô hiểu cảm xúc của cậu, hiểu chữ hận từ cậu áp dụng lên cái tổ
chức ấy.
Nhưng.. quá khứ đã qua rồi thì nên để nó qua đi. Níu giữ mãi cũng chỉ nặng lòng hơn mà thôi!
“Đối diện, lôi ả xuống cho em! Cần giữ mạng của ả.” cô liếc Chấn
Phong, ý muốn ả phải khai ra tung tích của kẻ đứng đằng sau. Cô không
muốn tổn thọ mà chết sớm một lần nào nữa! Và cô cũng muốn phân tán đi
sự chú ý của Chấn Phong, cô nên để cậu sống vì hiện tại chứ không phải
sống ở quá khứ.. Như thế.. cô sẽ rất đau lòng!
Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu rồi đi. Vấn đề này, chả cần cô
nói nhiều cậu cũng sẽ tự làm, thế nhưng cứ nghĩ tới cái cơ thể bị độc tố của Di Hân hành hạ, cậu lại bất giác dựng tóc gáy, lại phải đối bặt với cái đống thịt nhão nhoét ấy một lần nữa sao?
***
“Mẹ kiếp! Ta đã bảo cô ta đừng đi rồi mà!” người đàn ông lúc trước nổi giận bừng bừng, nộ khí phát ra từ người hắn ta đủ để làm lũ người ở
xung quanh đó run lẩy bẩy.
Hắn ta nổi điên lên đập phá toàn bộ đồ đạc xung quanh. Trong mắt của
hắn, chỉ còn lại một đống lửa đang cháy rực. Rõ ràng, hắn không thể nhẫn nhịn được nữa rồi. Từng thuộc hạ giỏi nhất của hắn lần lượt bại tướng
dưới tay của cô ta! May ra chỉ còn một người toàn mạng quay về. Bây giờ
thì sao? Hắn định làm gì tiếp theo đây?
Toàn bộ căn phòng bị tàn phá đến mức tan hoang, như một cơn lốc tràn
qua dữ dội. Người đàn ông như một con hổ đói đang nổi cơn. Lúc này, ai
dám lại gần hắn ta?
***
Khắc Duy một thân lạnh lẽo, vắt chéo chân ngồi nghiêm nghị trước bàn
làm việc. Trên tay hắn là một bản báo cáo về hành tung của Di Hân.
Trên gương mặt tuấn tú lạnh lùng ấy, thể hiện rõ sự bất lực và không cam tâm…
Tính cách ngông cuồng này của cô, hắn cũng chịu thua. Người con gái
của hắn, tại sao lại tàn nhẫn máu me đến thế chứ? Hắn không tán thành
việc của cô làm và lại càng không cam lòng với tất cả hành động của cô.
Trừ cỏ tận gốc! Chẳng nhẽ trong cuộc đời của cô chỉ tồn tại bốn chữ này thôi sao?
Có khi nào, tương lai của Trần gia cũng sẽ thế trong tay của Di Hân không?
Và có khi nào, hắn cũng sẽ chết trong tay của cô không?
“Lão đại, xe chuẩn bị xong rồi ạ.” một trợ thủ của Khắc Duy bước vào
phá tan không khí trầm mặc này. Vừa rồi, Khắc Duy muốn đến đại bản doanh của Nguyễn gia, hắn muốn tận mắt nhìn thấy thành quả của cô.
Khắc Duy không trả lời, hắn chỉ đứng dậy. Từ tốn lạnh lùng bước về
phía cửa, hắn phải tự tay nói cho cô biết điều này. Một thân cao lớn
trầm ồn, tỏa ra sát khí nồng nặc khiến người của Trần gia tự động lùi ra xa, tất cả đều không muốn chọc giận Khắc Duy lúc này, nhìn vẻ mặt không cảm xúc của hắn là họ đã sợ đến rụng rời tứ chi rồi.
Chiếc xe Porsche màu đen lạnh lùng dần chuyển bánh ra khỏi Trần gia.
***
Một căn phòng thí nghiệm khép kín, xung quanh được bao bọc bằng một
màu trắng lạnh lẽo đến thấu xương. Được trang bị toàn bộ thiết bị khoa
học tân tiến nhất, tất cả hiện giờ đều hoạt động với hiệu suất cao, tất
cả đều kêu lên những tiếng píp chói tai.
Lúc này, ngay giữa căn phòng. Một chiếc máy dài gần hai mét, có phủ
một lớp kính trong suốt bên ngoài, và bên trong có một lớp khói mờ ảo
lượn lờ như một khối hộp.
Thế nhưng, chưa đáng sợ bằng vật nằm trong chiếc máy đó là một cơ thể
máu thịt toe tua. Đến nỗi mà xương trắng còn lồi cả lên, may ra còn phần trên nguyên vẹn một chút! Có lẽ cơ thể này đang được nuôi dưỡng sự sống trong lồng kính này, và gương mặt của cơ thể ấy đang rất đau đớn.
“Chủ nhân của cô?” Di Hân đứng cạnh chiếc máy đó, cô cất giọng thâm
trầm lạnh lùng tra hỏi ả đàn bà chỉ còn một đống thịt bầy nhầy.
Ả đàn bà đó đau đớn không thốt lên lời, toàn thân của ả không còn chút cảm giác, cảnh vật trước mắt của ả mờ dần đi. Thế nhưng, sự đau đớn của ả vẫn không chịu kết thúc, cứ mỗi lần ả có dấu hiệu ngất đi, lập tức
một luồng điện mạnh mẽ tràn qua cơ thể của ả, khiến ả đau đớn xé da xé
thịt. Ả muốn chết nhưng không thể chết, chết còn đỡ đau đớn hơn sự hành
hạ này!
Khí chất lạnh lẽo như gió thối từ nam cực tới khiến ả run thoi thóp,
đúng hơn là cơ thể nát bét không còn hình dạng của ả run rẩy. Dù cách
một lớp kính dày, ả vẫn bị khí chất cao ngạo kia dọa sợ.
Ả biết, chừng nào ả không nói thì ả sẽ chịu sự dày vò này mà không
được giải thoát.. Ả đúng là xui xẻo mới vướng vào người đàn bà tàn độc
này.
Thế nhưng, ả là một thành viên của tổ chức và ả nhất quyết trung thành với lão đại. Ả không thể bị sự đau đớn này hành hạ đến phá bỏ lòng tự
tôn này của mình.
Thế nhưng, ả đàn bà này hoàn toàn không nghĩ tới việc ả ám sát không
thành công và bị trúng độc còn bị bắt tại trận đã mất hoàn toàn thể diện rồi! Ả còn gì mà mất? Nực cười!
Một vài người của Nguyễn gia, Chấn Phong và Kỳ Dương đứng sau một lớp
kính mỏng, chăm chú theo dỏi Di Hân và ả đàn bà nằm trong lồng kính kia. Tất cả đều không hẹn mà cùng khinh thường suy nghĩ đần độn của ả đàn bà đó. Nên nói ả trung thành đến mức ngu xuẩn hay đần độn đến mức ngu dốt
đây?
“Ta không có lòng kiên nhẫn!” Di Hân giữ nguyên nét mắt vô cảm, đôi
mắt tím ma mị kia có chút mất kiên nhẫn. Ả đàn bà này còn không chịu
nói? Muốn cô thật sự phải sử dụng chiêu cuối cùng hay sao?
“Đau không?” bỗng cô đổi giọng lạnh lẽo sang một cách quan tâm da
diết, khiến ả đàn bà kia lập tức căng đôi mắt ra nhìn Di Hân với vẻ mặt
không thể tin nổi. Ả ta bất giác theo quán tính liền gật đầu, ai mà
cưỡng lại cái giọng nói trầm ấm kia chứ?
Bỗng trên tay Di Hân cầm một ống tiêm, bên trong cái ống đây là một
loại dung dịch gì đó màu tím nhạt. Khóe miệng cô nhếch lên một cách tàn
nhẫn, đùa giỡn với cô ư? Các người chưa có tư cách đó!
Ả đàn bà đó liền hốt hoảng nhìn Di Hân, ả không biết kia là gì nhưng theo nhiều năm tiếp xúc với Casi, ả biết đó là độc!!
“ĐỘC TỐ SỐ MƯỜI BẢY TRONG DANH SÁCH ĐỘC DƯỢC.” một giọng nói nam tính
lạnh lùng vang lên từ một chiếc loa nhỏ gắn ở góc tường, khiến ả đàn bà
đó lùng bùng lỗ tai. Danh sách độc dược? Cái gì? Danh sách cái gì? Chẳng nhẽ do Di Hân tạo ra sao?
“Cũng không hẳn là độc.”
“Chả phải cô muốn chết sao? Rất tiếc! Chỉ cần mười bảy vào cơ thể của cô, cả đời này cô muốn chết cũng không được!”
Di Hân nở một nụ cười máu tanh đến rợn người, không chịu khai sao? Vậy thì thử loại cô vừa sáng chế đi!
Ả đàn bà đó dường như cũng có chút lí trí, liền lắc đầu lia lịa một
cách sợ hãi. Cánh tay của ả run rẩy, ả nâng cao cánh tay bên trái lên,
khó nhọc vén tay áo lên. Dần dần để lộ hình xăm có hình con bướm đen đặc trưng của tổ chức, đặc biệt ở chỗ hình xăm của ả chỉ có một nửa trên,
còn nửa dưới mờ mờ và đoạn sau mất hẳn. Sau đó có một nét kí tự khó hiểu mà Di Hân không thể nhìn ra. Cô thấy ả đàn bà đó mấp máy vài chữ, là…
Sau đó, ả đàn bà dường như không chịu được nữa, liền ngất lịm đi. Di
Hân cũng không kích điện nữa, cô đã biết những gì cô cần biết!
Nhưng mà Uất Trì? Có nghĩa là gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...