Ô Vũ nắm chặt nắm đấm, lông mày nhíu lại, sắc mặt trở nên cực kì khó coi.
Bởi vì cậu liên lụy đến Tô Cẩm Lê, tâm tình của cậu không tốt.
Cậu cũng là người bằng xương bằng thịt, nếu làm tổn thương người khác, cậu đương nhiên sẽ tự trách mình.
“Tô Cẩm Lê là một trong những người bạn tốt nhất của cậu, cũng là em trai Thẩm Thành, là người mới mà tôi coi trọng nhất, nếu chúng ta xảy ra chuyện, em ấy chắc chắn sẽ bị khai đao đầu tiên.” An Tử Yến đã dự đoán được sẽ xảy ra chuyện, hơn nữa phái người đi xử lý, cũng còn bình tĩnh.
“Cảnh Văn chính là một con chó vô tâm, khắp nơi cắn xé.” Ô Vũ cay đắng chửi rủa, không thèm để ý mắng mình là con của con chó.
“Chó nhục.”
“Anh nói đúng.”
“Cũng may Tô Cẩm Lê đủ ngoan, không có tin tức nào khác được đào ra, cũng chỉ có thể lấy chuyện em ấy quen được mấy người lợi hại ra nói.
Chuyện này chúng ta sẽ xử lý sạch sẽ, cậu không cần lo lắng, chỉ còn chờ mấy ngày nay tạp chí phát hành là được.”
“Bao lâu nữa phát hành?” Ô Vũ lại hỏi.
“Bởi vì đều là thông tin mới nhất, nếu ra muộn sẽ trở nên lỗi thời.
Theo lịch thông thường, khoảng 20 ngày nữa nhất định sẽ ra một số mới.”
Ô Vũ gật đầu, muốn rời đi, sau đó lại quay đầu nhìn An Tử Yến: “Anh… biết vì sao mấy ngày nay tâm tình An Tử Hàm không ổn định không?”
“Cậu biết đối tượng của em ấy là ai?” An Tử Yến biết An Tử Hàm yêu đương, nhưng không biết người yêu là ai, nhìn chằm chằm An Tử Hàm vài ngày, cũng không thấy được manh mối gì.
An Tử Yến cảm thấy An Tử Hàm đã trưởng thành, giấu kín mít được đến thế
“Là tôi.” Ô Vũ trả lời.
“……” An Tử Yến vẻ mặt rất phức tạp nhìn Ô Vũ, suy nghĩ hồi lâu cũng không nói lời nào.
Là Ô Vũ?
Sao có thể?
Ô Vũ cùng An Tử Hàm ở chung, không đánh lộn đã không tồi, còn có thể yêu đương?
Nhưng nghĩ đến sau khi Ô Vũ xảy ra chuyện, thái độ của An Tử Hàm, còn biết Ô Vũ cùng bạn gái cũ đáp diễn An Tử Hàm tức giận như vậy, An Tử Yến lại cảm thấy đây không phải trêu đùa.
“Anh cùng Tô Cẩm Lê……” Ô Vũ lại nói một câu, nhưng nữa câu đã dừng, “Cho nên tôi cảm thấy anh hẳn là có thể tiếp thu, lúc này mới tính nói cho anh.”
Lời nói của An Tử Yến bị nghẹn lại trong sự bàng hoàng.
Việc anh chấp nhận là một chuyện, nhưng khi đột nhiên được biết em trai thẳng nam sắt thép thẳng nói cong liền cong, anh thực sự không thể chịu nổi.
Chuyện này… gần giống như một trò đùa vậy.
“Bắt đầu từ khi nào?” An Tử Yến hỏi.
“Vào ngày quay phim tuyên truyền cuối cùng.”
“Ha, yêu đương liền nói tôi đi chuẩn bị quan hệ công chúng.”
“Em ấy nói với anh?”
“Không nói cùng ai, chỉ nói yêu đương rồi.” An Tử Yến bóp eo, ủ rũ cụp đuôi đi vài bước, muốn lên cơn nhưng không thành, chỉ có thể chịu đựng.
“Hai người dạo này sao vậy? Vì bộ phim đó cãi nhau à?”
“Đúng vậy, là bạn gái cũ của tôi đóng vai, em ấy rất tức giận.
Hôm chuyển đến ký túc xá, em ấy còn lục lọi đồ đạc của tôi, thấy tôi có giữ quà của bạn gái cũ nên đã nói chia tay.”
“Sao cậu lại giữ lại quà của bạn gái cũ?” An Tử Yến lập tức hỏi Ô Vũ dưới góc độ của em trai mình.
“Em ấy tự tiện lục lọi đồ của tôi chẳng phải là quá đáng sao? Lúc trước tự tiện chạm vào điện thoại Tô Cẩm Lê, bị Tô Cẩm Lê thu thập đánh như thế mà không nhớ?”
“Nhưng tại sao cậu lại giữ nó?” An Tử Yến nhìn Ô Vũ như nhìn một tên tra nam.
“Chúng tôi chia tay không lâu thì đến trại huấn luyện, còn chưa thu dọn đồ đạc.
Lúc sau chính là bị đóng băng, không có tâm tình xếp đồ.
Sau khi lập nhóm tôi lại làm việc khắp nơi, đồ đều là trợ lý giúp tôi dọn, tôi cũng không biết trong phòng ngủ có thứ gì.”
“Cậu đã giải thích với An Tử Hàm chưa?”
“Giải thích rồi, nhưng em ấy càn quấy, thế nào cũng bắt tôi kêu ba ba xin lỗi, tôi lại mắng em ấy vài câu.”
An Tử Yến gật đầu, biết em trai mình có thể làm được chuyện như vậy.
Sau khi bình tĩnh lại, An Tử Yến hỏi: “Hai người ai là… 1, ai là 0?”
“Cái này cần phải phân biệt rõ ràng sao?” Ô Vũ cũng không hiểu thứ đó, lúc trước cậu cũng không nghĩ yêu đương với con trai.
“Này…… chỉ hỏi một chút.” Hỏi cái vấn đề này, An Tử Yến cũng có chút xấu hổ.
Ô Vũ không có ý nói nhiều, liền chỉnh lại cổ áo khoác chuẩn bị rời đi, quay đầu lại nhìn thấy An Tử Hàm hùng hổ đi tới: “Cậu nói gì với anh tôi?”
“Xuất quỹ.” Ô Vũ bình tĩnh trả lời.
“Xuất quỹ?! Cậu với anh tôi?” An Tử Hàm lập tức nổi giận.
“Là…… quỹ kia, em tưởng cái gì vậy?” Ô Vũ không nhịn được liếc trắng An Tử Yến một cái.
Nghe xong, An Tử Hàn lộ ra vẻ kinh ngạc, vô thức trốn ở phía sau Ô Vũ, sợ An Tử Yến đánh cậu.
An Tử Yến nhìn An Tử Hàm, thật là không có cách nào: “Hai người chú ý đấy!”
Nói xong anh sải bước vào khách sạn.
An Tử Hàm nhìn An Tử Yến rời đi, khiếp sợ vô cùng, hỏi Ô Vũ: “Sao cậu nói được? Anh tôi thế mà lại không tức giận.”
“Người đồng đạo hiểu cho nhau.”
“Có ý gì?”
“Tô Cẩm Lê bị hắc, phát súng đầu tiên của Cảnh Văn, mấy ngày nay em cũng chú ý đi.”
Sự chú ý của An Tử Hàm nhanh chóng bị chuyển hướng, cậu lập tức đứng dậy mắng Ô Vũ: “Đều là do tên khốn nạn cậu gây ra, cậu đúng là tai họa.”
Ô Vũ không để ý đến cậu ta, vào khách sạn.
An Tử Hàm lại khí thế hung hãn đi theo sau, nói không ngừng như súng máy không để yên: “Này! Cậu không để ý tới tôi phải không? Cậu lùn thế này chắc chắn là do tính cách ép lại, không cao nổi!”
“Ở giới giải trí 181 centimet không tính lùn.”
“Lùn, cậu viết trên official website chính là 185 centimet đó, thật dám viết, tôi chỉ viết 187 centimet, cậu không biết xấu hổ mà đứng cạnh tôi sao?”
“Đó không phải anh viết.”
“Sao cũng không kêu họ sửa đi?”
Vào thang máy, Ô Vũ ấn số tầng, lấy thẻ phòng từ trong túi ra, nhìn số phòng.
An Tử Hàm vẫn không ngừng lãi nhải bên cạnh, Ô Vũ không phản ứng, thang máy tới tầng rồi hỏi: “Anh đến phòng em hay em đến phòng anh?”
An Tử Hàm lập tức ngậm miệng, đi ra ngoài nhìn xung quanh: “Lão tử không có tâm tình, ngủ đây!”
Nói xong liền đi rồi, Ô Vũ bình tĩnh nhìn theo cậu rời đi: “Vậy anh nhắn tin cho em.”
“Cút!”
*
An Tử Yến sắp xếp cho Tô Cẩm Lê ở cạnh phòng mình, khi anh trở về phòng liền nhìn thấy Tô Cẩm Lê đang trốn dưới chăn trong phòng anh, ôm cốc trà sữa chơi điện thoại.
An Tử Yến đi tới, ôm lấy Tô Cẩm Lê trong chăn, thở dài một hơi: “Bảo bối, để anh bình tĩnh lại.”
“Sao vậy?” Tô Cẩm Lê đặt trà sữa xuống, cầm tay An Tử Yến, lòng bàn tay khó được ấm áp.
“Ô Vũ vừa thẳng thắn với anh, cậu ta yêu đương với An Tử Hàm.”
Tô Cẩm Lê nghe xong ban đầu không phản ứng gì, ngay sau đó liền nhảy dựng lên, hất cả An Tử Yến ra.
“Sao, sao, sao có khả năng?!”
“Là thật, An Tử Hàm cũng coi như là thừa nhận.”
Tô Cẩm Lê hoàn toàn choáng váng, ngây ra như cá gỗ ngồi trên giường, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Tin tức này, thật là quá làm người chấn kinh rồi.
Cái quỷ gì vậy?
“Anh không gạt em?” Tô Cẩm Lê hỏi An Tử Yến.
“Sao anh lại gạt em?” An Tử Yến lại đem nguyên nhân An Tử Hàm cùng Ô Vũ cãi nhau nói ra, Tô Cẩm Lê mới nhận ra mình kỳ thực chính là một trong những nhân chứng chứng kiến nguyên nhân cuộc cãi vã của hai người.
Cậu giơ tay vỗ nhẹ vào mặt mình, sau đó hỏi: “Hai người quan hệ từ trước đến giờ không tốt, tại sao nói yêu lại đột nhiên yêu?”
“Đây cũng làm anh kinh ngạc, hình thức ở chung này chẳng giống chúng ta chút nào, hai người bọn họ thật ở bên nhau cũng dễ thường xuyên cãi nhau, không biết có thể duy trì bao lâu.”
“Chủ yếu là trước đó hai người đều thích con gái mà!”
“Đúng vậy.”
Tô Cẩm Lê nâng tay lên, nâng mặt An Tử Yến hỏi: “Là hai chúng ta dạy hư họ sao?”
“Ô Vũ cũng là hôm nay mới đoán được chúng ta ở bên nhau, An Tử Hàm còn không biết.
Hơn nữa, xu hướng giới tính không phải chuyện xấu, chúng ta không có làm sai điều gì.”
“Nhưng, chị Tina ……”
“Mẹ anh hẳn là có thể tiếp thu, nhưng ba anh chắc hơi quá, đặc biệt là tình huống diệt cả đoàn này.”
Tô Cẩm Lê tiếp nhận chuyện này cũng không hơn An Tử Yến bao nhiêu, nữa ngày không thể hồi thần, thậm chí còn cảm thấy khó hiểu.
Sao người này nói cong liền cong được?
An Tử Yến tới cạnh cậu, lại ôm cậu, để cậu dựa vào trong ngực anh, nhỏ giọng nói: “Bảo bối, gần đây đừng nhìn điện thoại.”
“Em vừa xem qua.”
“Vậy mấy ngày sau cũng đừng nhìn.”
“Em không yếu ớt như anh tưởng tượng, em cũng khá bình tĩnh.” Tô Cẩm Lê trả lời, thấy An Tử Yến nhìn mình, liền nói thêm: “Lúc đầu tuy rằng có tủi nhục, nhưng dần dần cũng bình tĩnh lại.
Hầu hết đều có thể chấp nhận được.”
“Bảo bối của anh thật lợi hại.”
Tô Cẩm Lê lại trốn vào trong chăn, vỗ vỗ giường nói: “An đại ca, em hát ru cho anh.”
An Tử Yến lập tức đến cạnh Tô Cẩm Lê nằm xuống, ôm eo cậu, hôn một cái trên môi Tô Cẩm Lê: “Được.”
Tô Cẩm Lê vừa hát ru vừa vuốt v e mái tóc mềm mại của An Tử Yến, suy nghĩ một lúc, cậu đột nhiên hỏi An Tử Yến: “An đại ca, anh muốn giao phối với em không?”
An Tử Yến bị câu hỏi này sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm Lê.
Tô Cẩm Lê cũng đang nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “Yêu đương rồi không phải sẽ giao phối sao? Sau khi ở bên nhau anh chỉ ôm ôm hôn hôn, nhứng thứ khác đều không làm, là muốn em chủ động sao?”
An Tử Yến ho khan một tiếng, sau đó đáp: “Anh… anh chỉ không muốn nhanh như vậy… khiến em cảm thấy anh thực lưu manh.”
“Đây không phải là điều nên làm sau khi yêu sao?”
“Anh rất quý trọng em, cho nên muốn từ từ tới.”
Tô Cẩm Lê suy nghĩ một chút, không khỏi cau mày nói: “Quý trọng hay không quý trọng, cùng giao phối hay không giao phối có quan hệ gì sao? Em thích anh, muốn giao phối với anh không thể sao?”
“Thân thể của em……có thể chịu được?”
“Không thử thì làm sao biết được?”
An Tử Yến nuốt một ngụm nước bọt, sau đó đứng dậy tắt đèn.
Trong phòng trở nên tối tăm, An Tử Yến khẩn trương đến mức tay có chút run rẩy.
Tô Cẩm Lê lại hỏi: “Sao lại tắt đèn a? Em muốn nhìn anh.”
“Anh…… thẹn thùng.” An Tử Yến trả lời, một tay che mặt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...