Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt FULL


Tô Cẩm Lê ngạc nhiên phát hiện, hình như cốt truyện tiến triển không đúng lắm, vừa muốn giải thích, An Tử Hàm có cuộc gọi.
An Tử Hàm nghe điện thoại xong liền chửi rủa hùng hùng hổ hổ, ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm Lê, có vẻ hơi xấu hổ đẩy cậu ra rồi còn đóng cửa.
Tô Cẩm Lê ngơ ngác đứng ở cửa có chút lo lắng An Tử Hàm lại tùy hứng làm chuyện xấu, có tin tức gì sẽ ảnh hưởng đến thanh danh, muốn khuyên cậu ta mấy câu.
Bên kia An Tử Hàm đã cúp điện thoại đi ra ngoài, nhìn thấy Tô Cẩm Lê nói: “Cậu chừng nào thì đi làm?”
“Lát nữa tôi sẽ đến công ty thu âm bài hát, ký túc xá cũng ở cạnh công ty, nên tôi tới đây nhìn xem, đưa xong đồ liền đi.”
“Ừm, tôi cũng đi, cùng nhau đi.”
Tô Cẩm Lê lập tức đi theo An Tử Hàm hỏi: “Cậu chia tay thật à?”
“Ừ, chia tay, người ta cũng chẳng có câu nào giữ tôi lại.” An Tử Hàm nhếch nhếch mép cười vài tiếng, không nói thêm gì nữa.

Sau khi chào hỏi những người khác xong, cậu đi đến công ty thu âm bài hát.
Nhìn An Tử Hàm tâm tình không tốt, Tô Cẩm Lê cũng không nói thêm gì.
Khi đang thu âm Giang Bình Thu tới phòng thu âm, có vẻ tâm trạng rất tốt.
An Tử Hàm tâm trạng không tốt, đi ra hỏi Giang Bình Thu: “Anh Giang, sao đột nhiên anh lại ở đây? Không phải xuất ngoại với anh tôi sao?”
“An thiếu lại tranh thủ được một tài nguyên cực kì tốt, nói tôi mang các cậu qua.”
“Mang qua luôn, vội vàng như vậy?”
“Đúng vậy, An thiếu lần này ra nước ngoài là giúp mấy cậu tranh thủ tài nguyên, hiện tại chỉ còn một bước, chuẩn bị dẫn 5 người qua.”
“Năm người? Ô Vũ không phải có việc sao?”
“Đẩy, đang về.”
An Tử Hàm trầm mặc một hồi, thấy Tô Cẩm Lê cũng ra, dò hỏi vài câu Giang Bình Thu mới nói cho bọn họ là tài nguyên gì.
“Là trang bìa tạp chí《ACME》, còn có một bài chuyên đề phỏng vấn.” Lúc Giang Bình Thu nói còn vui mừng, đây là tà nguyên cả giới giải trí trong nước không tranh đoạt được.
Nhưng An Tử Yến bắt được.
Tạp chí này là một trong 20 tạp chí hàng đầu thế giới và có lịch sử 48 năm.

Tuy nhiên, tính đến thời điểm hiện tại, tạp chí này mới chỉ chụp ảnh 3 nghệ sĩ trong nước làm nhân vật trang bìa và phỏng vấn riêng họ.
An Tử Yến là một trong số đó, sau đó vẫn luôn giữ liên hệ với biên tập viên của tạp chí kể từ đó.
Nhóm giống của mấy người Tô Cẩm Lê, ở toàn bộ giới giải trí khắp nơi đều có, nhóm thành lập 10 năm rồi cũng chưa chắc được chọn.
Nhưng nhóm Tô Cẩm Lê Giang Hồ Cứu Cấp vừa mới thành lập, liền lên được trang bìa, còn là hình thức nhóm, có thể thấy được mức độ ngoại lệ lần này thế nào
An Tử Yến tự mình qua nước ngoài đi nói, hơn nữa hy sinh một chút mới có được cơ hội này.
Sau khi tạp chí được tung ra thị trường, trình độ của nhóm Giang Hồ Cứu Cấp đều sẽ tăng lên.
“Hóa ra anh tôi…… tàn nhẫn vậy sao?” An Tử Hàm kinh hãi.
Tô Cẩm Lê nhìn bọn họ, buồn bực hỏi: “Từ này là sao?”
“Cậu không cần hiểu, dù sao chính là anh tôi lại bắt được một tài nguyên nghệ sĩ toàn quốc đều hướng tới, hiểu không?”
“Ừm, đã hiểu.” Chính là ý chồng cậu cực kì lợi hại.
*
Lúc Ô Vũ đang thu dọn đồ đạc, cậu dừng lại một chút rồi tiếp tục thu dọn.
Thẩm Thành ngồi sau, thấy cậu chần chờ, hỏi: “Như thế nào, đổi ý?”
“Tôi chỉ là không ngờ nhanh như vậy đã bắt đầu.” Ô Vũ lãnh đạm trả lời.
“Không cảm thấy thời cơ rất tốt sao? Nếu thuận lợi cậu còn có thể nhân cơ hội lại nổi một phen, đến lúc đó nhân khí Tô Cẩm Lê cũng không nhất định bằng cậu.”
“Dùng phương pháp này để nổi, làm người khinh thường.”
“Bây giờ còn có mấy người để ý phương pháp? Độ chú ý mới là nhất.” Thẩm Thành thay đổi tư thế, tiếp tục cắt móng tay.
“Anh đã nói với An Tử Yến rồi à?” Ô Vũ lại xác nhận với Thẩm Thành.
“Ừ, cậu ta biết rõ, hơn nữa cậu cho rằng cậu ta dựa vào cái gì mới có được nguồn tài nguyên này? Mặt mũi của cậu ta cũng chỉ lớn trong nước, ra nước ngoài rồi còn chưa được tuyến 18.”
“Anh ta dùng tôi đổi lấy cơ hội này?”
“Cậu, còn có Tô Cẩm Lê, đây đều là tin tức bát quái không tồi, tuy rằng nói người ta không nhất định có thể nhìn trúng, nhưng các cậu năng lực không tồi.


Tạp chí của bọn họ nhìn rất tốt, nhưng lượng bán ra gần đây lại đang âm thầm giảm xuống.

Dù sao thì tác động của điện tử đối với ngành công nghiệp thực tế không hề nhỏ, phải tìm cơ hội để xoay chuyển tình thế.”
Tạp chí mà An Tử Hàm cùng Thường Tư Âm đồng sản xuất lần trước đã được tái bản gấp dưới sự đổ xô của fan.
Bọn họ nhìn trúng thị trường fans trong nước, lựa chọn những thần tượng nổi tiếng trong nước cũng không hiếm lạ.
Nhưng phóng mắt toàn bộ làng giải trí trong nước, người có thể xuất hiện trên trang bìa của tạp chí này vẫn chỉ đếm trên đầu ngón tay, nếu họ xuất hiện thì chắc chắn trở thành tiêu đề.
Hơn nữa tin nóng nội dung phỏng vấn, nhóm Giang Hồ Cứu Cấp ra mắt đầu tiên trên tạp chí, sẽ trở nên cực kì có độ đề tài.
“Có cách nào khác không?” Ô Vũ do dự một lát lại hỏi.
“Trước kia cậu không như vậy, muốn thoát ra ngoài còn không sợ trời không sợ đất.”
“Trước kia chỉ có mình tôi, mẹ qua đời, bạn gái còn chia tay, đương nhiên cái gì cũng không sợ.

Hiện tại…… Tôi sợ ảnh hưởng đến mấy người Tô Cẩm Lê.”
Trước kia đúng là Ô Vũ không để bụng, cùng lắm thì xé rách mặt, cậu không tốt, người khác đừng nghĩ tốt được.
Nhưng hiện tại không giống, cậu có một nhóm, thành viên trong nhóm đều chiếu cố cậu, anh em giúp đỡ cậu, cậu không muốn liên lụy đến những người này.
Những người này là áo giáp của cậu khi cậu gặp khó khăn, đồng thời họ cũng là điểm yếu của cậu khi cậu muốn chiến đấu với kẻ thù.
Còn có…… An Tử Hàm.
“Cậu có thể yên tâm, An Tử Yến đã bỏ ra rất nhiều công sức hỗ trợ nhóm này, cho nên khẳng định sẽ che chở.

Tô Cẩm Lê là em ruột tôi, tôi cũng sẽ không mặc kệ không quan tâm.

Hơn nữa chuyện này cậu không sai, cậu là người bị hại, tại sao lại lo lắng làm gì?” Thẩm Thành tiếp tục dẫn đường Ô Vũ.
Ô Vũ đứng tại chỗ, hít sâu một hơi, cuối cùng gật đầu: “Được, tôi sẽ hợp tác.”

“Ừm.”
“Tôi chỉ là không rõ, anh rõ ràng cái gì cũng có, muốn lui giới đầu tư vào ngành khác cũng được, tại sao còn phải tranh chấp với Cảnh Văn?” Ô Vũ hỏi nghi vấn trong lòng vẫn còn cho tới nay.
Thẩm Thành cúi đầu, suy nghĩ hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng đứng dậy rời đi: “Tôi cũng đi làm, cậu lên chuyến bay đi.”
Đây là đang cố ý che giấu.
Các thành viên khác của nhóm ban đều đang thu âm bài hát trong công ty nên họ cùng nhau lên đường.
Ô Vũ một mình làm việc bên ngoài, nhận được thông báo liền lập tức thu dọn đồ đạc, đặt vé máy bay bay tới đó.

Gặp mọi người ở sân bay nối tuyến.
An Tử Hàm bắt chéo chân, tùy tiện ngồi.
Tô Cẩm Lê ngồi cạnh An Tử Hàm lại như vợ nhỏ, trùm quần áo run bần bật.
“Cậu lạnh lắm hả?” Ô Vũ tới cạnh Tô Cẩm Lê hỏi.
“Vừa rồi từ bên ngoài đi vào, đến bây giờ cũng chưa khôi phục.” Tô Cẩm Lê trả lời.
Cậu đúng là cực kì sợ lạnh, chủ yếu là bản thân là cá, sau khi thành người nhiệt độ cơ thể cũng không tăng, tới mùa đông thật sự rất đau khổ.
Nhưng hiện tại cậu là nghệ sĩ không thể ăn mặc quá mập mạp, khi cậu bước vào có phóng viên, họ đều mặc quần áo mỏng đi vào, Tô Cẩm Lê run lên vì lạnh.
Sau khi Ô Vũ ngồi xuống cởi áo khoác đưa cho Tô Cẩm Lê: “Cậu phủ thêm?”
“Cảm ơn.” Tô Cẩm Lê nhận lấy, mặc vào, tiếp tục ngồi trên ghế chờ đợi.
Ô Vũ quay đầu nhìn An Tử Hàm, phát hiện An Tử Hàm hoàn toàn không để ý đến cậu, cậu cũng không nói chuyện, lấy kịch bản ra xem lời kịch.
Chuyến bay của họ kéo dài tám tiếng, ba người vẫn giữ nguyên trật tự ban đầu, Tô Cẩm Lê ngồi giữa, An Tử Hàm cùng Ô Vũ một trái một phải, mỗi bên một cái.
Bầu không khí lạnh cóng trong suốt chuyến bay.
Tô Cẩm Lê cùng An Tử Hàm nói hai câu, lại đi theo Ô Vũ nói hai câu, sau đó phát hiện hai người kia đều không nói, cậu dứt khoát dựa vào ghế bắt đầu ngủ.
Ngủ đến một nửa tỉnh lại, liền phát hiện An Tử Hàm cùng Ô Vũ đoàn kết mỗi người ấn một bên cậu, nhắc nhở: “Cậu vẫn là đừng ngủ.”
“Cậu ngủ đúng là dằn vặt.” An Tử Hàm cũng cảm thán một câu.
Tô Cẩm Lê thực ủy khuất, không thể nghỉ ngơi trên máy bay nên thở dài.
“Tới nơi đó tôi không hiểu tiếng Anh thì sao bây giờ?” Tô Cẩm Lê khẩn trương hỏi An Tử Hàm.
“Yên tâm đi, bên kia nói tiếng Nga, tôi cũng nghe không hiểu.”
“Ồ, vậy làm việc thế nào?”

“Có phiên dịch, nhất định là đã sắp xếp rồi.

Cứ như vậy gọi chúng ta qua, khẳng định là người chụp kỳ này có chuyện gì đó, chúng ta là lâm thời cứu tràng, tôi nghĩ sao anh tôi lại đột nhiên bay qua đó, hóa ra là việc này.”
“Tôi có thể mặc thêm quần áo khi xuống máy bay ở đây không?” Tô Cẩm Lê hỏi.
“Cậu mặc gì chứ, hành lý đều gửi vận chuyển, quần áo chúng tôi cũng không thể cho cậu, cậu chỉ có thể chờ lên xe thôi.”
“Ồ……”
Xuống máy bay liền lạnh hơn, loại thời tiết này đến Nga, mặc đồ lại không nhiều lắm, thật sự muốn mạng Tô Cẩm Lê.
Điều khiến họ ngạc nhiên là dù đang ở dị quốc tha hương, cũng là sắp xếp lâm thời, thế mà cũng có fans đón máy bay, làm An Tử Hàm hoài nghi là An Tử Yến tiêu tiền mướn người tới.
Sự thật chứng minh, bọn họ ở bên này cũng có fans, nếu không cũng sẽ không để cho bọn họ tới quay chụp bìa tạp chí.
Đi được một lúc, Tô Cẩm Lê nói với hai người bên cạnh: “Không ổn, tôi bị chuột rút ở chân.”
An Tử Hàm vội qua đỡ Tô Cẩm Lê: “Đừng khập khiễng ở đây, nếu không dễ lên đầu đề.”
Ô Vũ qua một bên khác Tô Cẩm Lê: “Cậu nhịn trước, đến chỗ không có ai lại điều chỉnh.”
Chân Tô Cẩm Lê tê dại, còn đang chuột rút, vẻ mặt đưa đám gật đầu, ngay sau đó An Tử Hàm cùng Ô Vũ liền một trái một phải, ép Tô Cẩm Lê đi ra ngoài, thoạt nhìn tựa như quan hệ cực kì tốt, kề vai sát cánh rời đi.
Nhưng mấy người con trai làm thế này lại hơi nữ tính.
Tình huống đột nhiên, bọn họ cũng chỉ có thể ra hạ sách này.
An Tử Hàm đi đến chỗ ít người nhìn nhìn, không nhịn được khẽ hừ một tiếng: “Cậu lùn như vậy, lúc đi làm Tô Cẩm Lê một bên cao một bên thấp, như liệt nửa người hả?”
Ô Vũ nhìn An Tử Hàm một cái không trả lời, nhưng mà lại cầm lòng không đậu nhếch khóe miệng, nở nụ cười.
Tác giả có lời muốn nói: Ô Vũ: Vợ mắng ta, em ấy quả nhiên vẫn là yêu ta 【cười tà mị 】
*
*
Chuyện thị thực coi như không biết đi, nghĩ không ra.

【 hút thuốc 】
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui