Đại Thúc Tứ Thập

Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa

Cuộc sống một lần nữa đi vào quỹ đạo, khi Diệp Thì Quang phong lưu phóng khoáng xuất hiện tại tạp chí thương nghiệp, Từ Định Quốc lấy ngón tay chỉ lên dòng title màu đồng to đùng trên mặt báo, nhịn không được cười nói: “Coi anh kìa, lẳng lơ hết nói.”

Diệp Thì Quang trên người mặc áo tắm, đi tới ngồi trên sofa, không thèm để ý đến chuyện bàn cãi xem mình có lẳng hay không, “Này, dạo gần đây trên TV có tiết mục gì hay không, mở xem đi.”

“Anh không phải lâu rồi không xem TV sao, thế nào hôm nay lại tâm huyết dâng trào muốn xem?”

“Tin Tài chính và kinh tế có thể xem qua, xu thế cổ phiếu hiện nay cũng rất đáng nghiên cứu, tôi cũng đang đầu tư cổ phiếu, cũng vừa lúc anh em của tôi cho tôi một chút tin tức liên quan, nên giờ tôi muốn xem thử ý kiến của chính phủ về vấn đề này.”

Từ Định Quốc càng nghĩ càng hồ nghi, những chuyện mà TV đăng tin, Diệp Thì Quang chưa bao giờ tin tưởng, hắn luôn miệng bảo chỉ tin những gì mình mắt thấy tai nghe thôi sao? Lúc trước có bác gái quét rác nói cổ phiếu của một công ty khác đang tăng lên, dù quả thật có tăng vài điểm, thế nhưng Diệp Thì Quang vẫn nhất quyết giữ cổ phiếu của mình không đổi công ty.

“Lão Diệp, có cổ quái a!” Từ Định Quốc nói xong liền cầm lấy cái remote, “Tôi muốn xem Đài 6 (Đài 6 thuộc truyền hình Trung Ương), tối nay có vài chuyện tham án của Dân Quốc rất đang xem. “

Diệp Thì Quang lấy lại cái remote, nhanh nhẹn mà né cái tay của y, “Không xem nhất định hối hận! Không xem nhất định hối hận a!”

Quả nhiên, vừa lúc đó nữ phòng viên trong TV nói: “Tất cả các bạn, chúng ta hoan nghênh nào tổng giám phong khống Ngân hàng Phát Triển Diệp Thì Quang tiên sinh hôm nay sẽ tới đây cùng chúng ta, xin mời Diệp tiên sinh.”

Từ Định Quốc lấy tay vuốt râu mép dưới cằm, cười đến híp con mắt: “Nhìn qua quả thật rất trẻ nha, khoảng chừng hơn hai mươi là cùng.”

Diệp Thì Quang dào dạt đắc ý, hai chân khoác lên sofa, một tay nâng cốc trà táo đỏ lên chậm rãi uống, “Hai mươi thì nói quá rồi, bất quá ba mươi cũng không thành vấn đề. Cậu biết không, trước đó bọn họ nói muốn hóa trang cho tôi một chút, thế nhưng người hóa trang cho tôi nói da tôi tốt lắm rồi, không cần đánh phấn nữa.”

“Nói quá rồi!” Từ Định Quốc nhìn hắn, nhướng mày, nhưng sau đó bỗng đưa tay thở dài tiếc nuối, “Đáng tiếc a, tôi nghĩ anh không ăn ảnh, anh xem trong hình người ta chụp anh kìa, chỉnh sửa thế nào mà mặt anh đặc biệt tròn, đặc biệt trắng, nhìn rất là ẻo lả.”

“Có sao?” Diệp Thì Quang tỏ ra khinh hoảng, “Cậu nói dối, rõ ràng mặt tôi dài mà.”

“Tôi nghĩ anh ngoài đời nhìn đẹp hơn trên TV, cũng đâu có sai phải không?”

Hai người từ trang phục kiểu tóc một phen bình phẩm từ đầu đến chân, về nội dung mà người trong TV đang bình luận một chút cũng không chú ý đến, cho đến khi nữ phòng viên trên truyền hình nói “Cảm ơn Diệp tổng đã tới đây cùng chúng tôi”, Từ Định Quốc mới nhảy dựng lên nói, “Ai nha, quên thu lại rồi.”


“Không có việc gì, trưa mai mười hai giờ trong phần điểm tin có phát lại, lúc đó cậu thu lại giùm tôi là được rồi.” Dừng một chút, lại lo lắng mà nhắc nhở, “Tôi quên hỏi cậu, cậu có biết thu không đó a?”

“Tôi tuy rằng bằng cấp không cao, nhưng cũng không phải mù chữ, thiết bị điện trong nhà có cái nào không biết dùng? Dù là máy vi tính cũng không có vấn đề gì.”

“Được được, cậu ngoại trừ QQ còn có thể dùng cái gì?”

“Tìm tòi phim ảnh XXX sau đó download —đương nhiên để dành phục vụ anh rồi”

“Cút! Tôi từ trước tời nay chỉ thích thực chiến, không thích mấy cái phim ảnh … gì gì đó.”

“Được! Vậy giờ chúng ta thực chiến.”

Trong lúc hai người đùa giỡn, đột nhiên chuông cửa vang lên, hai người hai mặt nhìn nhau, “Giờ này nhấn chuông, là ai vậy?”

“Hay là nhấn lộn?”

Chuông cửa lại thêm vài lần vang lên, Từ Định Quốc không thể làm gì khác hơn là đi mở cửa, thế nhưng khi y vừa mở cái cửa nhỏ trên cửa để nhìn ra bên ngoài, y bỗng dưng sợ đến ngây người, cảm gíac như trước mặt mình có hàng ngàn vì sao đang tung bay, lí do là vì y thấy bên ngoài — Từ Lão Xuyên cùng mama của hồ lô huynh đệ!  Y còn nghe mama nói cùng papa y, “Lão nhân ông đừng nhấn chuông nữa! Nãy giờ chuông có kêu đâu?”

“Không thể nào, Tiên Quốc nói chuông nhà nào cũng đều nhấn như vậy, bà cho tôi không biết chữ?”

“Ơ, thế ông biết chữ à? À, phải rồi, ông tài lắm, nhìn trên giấy đọc được từ 1 – 9 cơ mà.”

Từ Định Quốc rốt cục nhịn không được, “Cha, mẹ, hai người thế nào không báo trước đã tới rồi a?”

Từ Lão Xuyên vừa nghe muốn phát hỏa, “Lão tử tới thăm con mình, cũng phải báo trước sao? Cha chính là muốn bất ngờ tới thăm để xem tình hình của con đó.”

Mười phút sau, Từ gia nhị lão ngồi ở sofa phòng khách.

“A đại, sofa của con không tốt tí nào, sofa trong nhà lão tam mềm mại hơn nhiều, làm bằng da đó nha, động mạnh một cái cũng hư, sofa bằng da của lão tứ còn hơn nữa, hắc hắc, cha cùng chơi với cháu trai, ở trên đó đâm rất nhiều lỗ.”


Diệp Thì Quang thấy từ lão xuyên chưa rửa chân đã ngồi xếp bằng trên sofa nhập khẩu từ Italia, ngón chân thô to đen đen để trên sofa, hắn ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Bác trai, dù vậy giá của sofa này so với những sofa khác cao hơn rất nhiều, một bộ 35.000.”

“Gì? Gì? Gì?” Từ Lão Xuyên nói ra mười mấy từ gì, dường như người mới bị đâm kim vào, mông vừa đặt xuống sofa đã giật bắn lên, “Ai ya ai ya, ngồi sofa này mà làm hư thì qua (*) sao mà đền nổi?”

Đang nói, lão thái thái ho khan mạnh vài cái, “Khặccc —” Rít một tiếng dài, sau đó từ trong miệng khạc ra một cục đàm, Từ Định Quốc liếc ngang nhìn Diệp Thì Quang, trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài. Nhưng chưa gì hết, Từ Lão Xuyên hét lớn một tiếng, “Câm miệng! Đừng có làm bẩn sàn nhà người ta, người thành phố mỗi ngày đều lau chùi cẩn thận, sạch sẽ đến độ ngủ trên đó cũng được, bà nếu khạc bậy làm dơ như thế, buổi tối hai chúng ta nằm ở đâu mà ngủ đây?”

Lão thái thái miệng ngậm một ngụm đàm, chạy khắp nơi tìm nhà vệ sinh, Từ Định Quốc thấy bà tiến vào trong đó, nhưng chốc lát lại đi liền, tiến đến ban công, cuối cùng lại khạc xuống bên ngoài đường.

Ngụm đàm từ lầu 16 nhổ xuống dưới, không biết vỡ thành bao nhiêu miếng, rơi vào phương nào.

Nhổ đàm xong, lão thái thái cả giận nói, “Ông nghĩ rằng tôi không hiểu đạo lý này a, ôi chao, tôi tìm không ra nhà vệ sinh, rốt cục nó nằm ở đâu?”

“Mẹ, mẹ vừa mới từ trong đó bước ra đó!”

“Gì? Gì? Gì? Ôi chao, nhà vệ sinh của các con thật lớn quá a, không thua nhà của lão Lục là bao nhiêu! Trong đó không những có hồ cá, còn có sàn nhà rộng đến vậy, ôi chao …Trong đó mà cho thêm hai người ở cũng được đó? A đại, không nghĩ con trong thành phố lại có tiền như vậy, có thể ở một căn nhà xa hoa như thế?”

Từ Định Quốc mặt có chút đỏ, “Nhà này không phải của con, mà là của con cùng … không, của người này, Diệp tiên sinh. Con cũng đã có nhà, thế nhưng là nhà đang xây dở, còn chưa xây xong, đến năm 2012 mới có thể ở. Bất quá nhà đó của con còn xa hoa hơn ở đây, trên dưới tổng cộng ba tầng, cả nhà mình ở cũng không vấn đề.”

Từ Lão Xuyên cùng lão thái thái lúc này mới quan sát Diệp Thì Quang, “Ôi chao, chàng trai lớn lên trông thật anh tuấn nha, có đối tượng chưa?”

Diệp Thì Quang trừng mắt nhìn Từ Định Quốc, trên mặt lộ nét cười, “Có.”

Từ Định Quốc lập tức chuyển trọng tâm câu chuyện, “Cha mẹ, cha mẹ mang gì tới đây vậy?”

“Ô, thiếu chút nữa đã quên. Mấy cái này cũng là trong nhà mà thôi, cũng không có gì, mấy quả bí đỏ mới thu hoạch, gạo kê, đậu tương, còn có một con gà, xém chút nữa là chết ngạt rồi, coi cha đó, già cả, gì cũng quên được. Lão ngũ nói gà trong thành phố đều nuôi từ thức ăn gia súc, thịt không tốt, cho nên cha mới đem thịt gà quê nhà, nuôi thả đó, thịt cực ngon! Còn có mấy con vịt, đáng lẽ định đem theo, nhưng nếu để sống thì không thể mang được, nên trước đó cha giết rồi ướp muối cho con nè!” Hai lão nhân gia ba chân bốn cẳng mà đem đặc sản quê nhà lấy ra, toàn bộ đều đặt tại sàn nhà. Nhưng khi chú gà trống vừa mới ra khỏi cái sọt, thì “Phẹc —” uyển chuyển dâng tặng quà cho gia chủ, một bãi phân.

Từ Lão Xuyên giật mình, “Ái cha, làm bẩn sàn nhà rồi, khăn lau đâu, khăn lau đâu, nhanh lên đưa đây cha lau cho.”

Diệp Thì Quang đỡ cái trán, vẫy vẫy tay, “Không còn sớm nữa, bác trai bác gáicứ tiếp chuyện cùng y, cháu đi ngủ trước, xin lỗi không tiếp khách được.”


Từ Định Quốc đầu đầy mồ hôi đi tìm khăn lau, sau đó khó khăn nói, “Tiên Quốc ở nhà gần đây, nếu không con mang hai người tới đó ở cùng nó? Nhưng dù thế nào, cũng báo cho nó biết trước để chuẩn bị nữa.”

“Báo làm gì, a Đại, cha mẹ lần này tới đây là muốn xem con, đồ đạc ngày mai mang qua đó cũng được.” Từ Lão Xuyên nói xong ngồi lại lên sofa, ngẫm lại nhớ tới con số 35.000, cảm thấy đứng ngồi không yên, liền đứng dậy đi đến góc tường sát TV ngồi xuống sàn nhà, “Tiên Quốc nói con tìm được vợ, hai ngày trước còn nói gì mà có con nữa, sau lại nói là không có. Ai, trong điện thoại nó nói làm cha chẳng hiểu gì hết, thế nên cha đích thân đến đây xem tình hình.”

Lão thái thái nhanh chóng tiếp câu chuyện, “Vợ con đâu rồi? Phụ nữ mới bị sẩy thai dễ bị bệnh lắm a, nếu không chăm sóc cẩn thận dễ ảnh hưởng tới sinh nở sau này lắm.”

Từ Định Quốc hầu như muốn bứt hết tóc của mình, cái thằng Từ Tiên Quốc nhiều chuyện!

Hiện giờ y làm thế nào đưa ra một người vợ đây?

Dù sao sự tình cũng đã đến mức này, nếu đã không làm thì thôi, đã làm thì làm tới cùng, Từ Định Quốc quay đầu lại, cất tiếng nói, “Lão Diệp, vợ ơi, đi ra ra mắt công công bà bà (**) này.”

Dừng một chút, chẳng có chút động tĩnh.

Từ Lão Xuyên nhanh chân nói, “Ai, quên đi quên đi, cô ấy thân thể vẫn còn chưa khỏe mà? Cần phải nghỉ ngơi nhiều, cần phải nghỉ ngơi nhiều.”

Từ lão thái thái cũng gật đầu, sau đó nhìn cửa phòng ngủ đang đóng, thấp giọng nói: “Con thế nào lại ở cùng phòng với em vợ vậy? Sau này người ta cũng kết hôn, sẽ ngại lắm đó.”

Từ Định Quốc xoay người đi vào phòng ngủ, Diệp Thì Quang nằm ngay ngắn trên giường, tỏ giọng lo lắng: “Bọn họ đều là những người nông dân chất phác thiện lương, thế nhưng dù sao cách sống tập quán cũng khác với tôi, sợ rằng sống chung không hợp. Nếu như chỉ ở nửa tháng vài ngày, không sao, tôi có thể nhẫn nhịn, dù sao thì cũng không phải không thể? Đến năm 2012 cả nhà cậu cứ dọn đến nhà của cậu mà ở, cũng không cần từ biệt tôi đâu.”

“Lão Diệp, tôi không muốn nghe những lời như vậy!”

Diệp Thì Quang có điểm mất hứng, “Lão Từ, có phải hay không là người đàn ông vàng điển hình, đành nhìn biểu hiện của cậu vậy.”

“Tôi khinh! Anh đứng lên mà nói chuyện với tôi.”

“Thái độ cậu như vậy là sao? Nghĩ tôi đang đùa cậu à?”

“Ai cha, tổ tông của tôi ơi, cha mẹ tôi muốn gặp mặt vợ tôi, anh nghĩ tôi đem ở đâu ra cho bọn họ đây?”

Diệp Thì Quang hừ một tiếng, “Tôi cái dạng này đi ra ngoài cũng coi như có thể đi, có cần phải vừa đi vừa thêm mấy cái lắc mông, có thấy giống phụ nữ không?”

“Giống.”


“Giống cái đầu cậu, cậu có thấy phụ nữ nào lông đầy chân như tôi chưa?”

“Có, trong xóm tôi cũng có không ít cô chân nhiều lông như anh vậy.”

“Cút!”

“Vậy anh chỉ tôi phải làm thế nào bây giờ?”

Diệp Thì Quang lấy khăn lau mặt một cái, “Được, tôi có thể giải quyết mọi chuyện thỏa đáng cho cậu, thế nhưng cậu trong lúc đó không được nói tiếng nào, được không?”

“Anh sẽ không làm cha mẹ tôi bệnh tim đó chứ?”

“Bệnh tim thì không, nhưng bệnh tâm thần thì không chắc.”

Từ Định Quốc trợn trắng con mắt.

Bên ngoài Từ Lão Xuyên hô, “Con dâu, con nếu thân thể khó chịu không cần ra ngoài, ngủ đi, a, ngoài đây không có việc gì đâu!”

Từ lão thái thái cũng nói: “Cậu anh vợ, làm ầm ĩ cậu rồi, thật xấu hổ.”

Diệp Thì Quang đi vào buồng vệ sinh rửa mặt một phen, sau đó trở lại phòng ngủ, đứng trước tủ quần áo, lấy ra một bộ âu phục xa hoa mặc vào, thắt luôn cả cravat.

Từ Định Quốc hỏi, “Đã trễ thế này, anh còn muốn ra ngoài?”

Diệp Thì Quang xoay xoay cái cổ, “Không phải, bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân, không thể nào mặc áo ngủ phải không?”

Từ Định Quốc lấy Tay che mặt, “Anh đừng làm quá như vậy! Để sao cũng được mà, anh rốt cuộc muốn làm gì a?”

“Không lên tim đâu, an tâm đi!” Diệp Thì Quang vỗ vỗ mặt y, sau đó xoay người, hùng hùng hổ hổ mà hiên ngang khí phách bước chân ra ngoài nghênh tiếp đại chiến.

END 23

* Qua : là đại từ xưng hô chỉ ngôi thứ nhất, tôi, Tôio, …

** Công công bà bà : Cha chồng má chồng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui