“Là tôi bảo Thư Diệu ôm anh vào phòng tôi.
” Lâm Việt từ trên cao nhìn xuống Lâm Mộ Thiên, “Sao vậy ? Có ý kiến ?” Lâm Việt buông quyển sách trên tay, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, đây là biểu tình Lâm Mộ Thiên cho tới bây giờ không thấy qua.
Lâm Mộ Thiên nghi hoặc nhìn về phía Lâm Việt.
Lâm Việt đột nhiên cúi người xuống, đưa tay đùa giỡn hàm dưới của hắn, khẽ nhướng đôi mắt dài nhỏ xem kỹ hắn, Lâm Mộ Thiên lập tức đem cơ thể lui về sau, nghĩ muốn đẩy ra khoảng cách xấu hổ của hai người.
“Không phải, anh không phải có ý đó, anh chỉ là….
” Lâm Mộ Thiên đột nhiên khẩn trương, “Lúc ôm anh, anh… anh… anh rất nặng….
xin lỗi vì làm phiền em….
.
”
“Lâm Mộ Thiên, anh không cần phải thân cận quá mức với Vĩnh Trình, hắn ta rất nguy hiểm.
” Ánh mắt của Lâm Việt nguy hiểm nhìn chằm chằm Lâm Mộ Thiên, đưa tay vuốt ve mái tóc của Lâm Mộ Thiên, động tác của cậu mềm nhẹ, thanh âm cũng rất nhẹ, nếu không phải ánh mắt tràn ngập cảnh cáo kia của Lâm Việt, hắn thậm chí còn có cảm giác được che chở.
Sẽ không….
.
Hắn sẽ không thân cận quá với Vĩnh Trình….
.
Lâm Mộ Thiên biết rõ cá tính của Lâm Việt, tuy rằng nhìn như hòa ái, tao nhã, kỳ thật Lâm Việt có tính chiếm hữu rất mạnh, không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu.
“Ừm.
” Lâm Mộ Thiên chậm rãi gật đầu.
“Anh đã đói bụng, tôi đi làm món gì đó cho anh ăn, anh ngủ cũng lâu rồi.
” Lâm Việt biến đổi thái độ, ôm Lâm Mộ Thiên thắt lưng, nhẹ nhàng vuốt ve cao thấp, động tác thật khiến Lâm Mộ Thiên cảm thấy rất không tự nhiên.
“Anh không đói bụng, em không cần phiền toái, anh quay về phòng mình, ở trong này có hơi quấy rầy em.
” Lâm Mộ Thiên nhẹ nhàng tránh ra, vô thức lùi về phía sau.
“Làm sao vậy, sợ tôi à ?” Nhưng Lâm Việt lại xích đến gần, dùng hai tay ôn nhu ôm lấy lưng Lâm Mộ Thiên, động tác vuốt ve ôn nhu mà cực kỳ hấp dẫn, giống như đang âu yếm tình nhân, khiến cả người Lâm Mộ Thiên nổi da gà.
“Không phải….
”
“Không phải là được, chỉ là hiện giờ tôi đang đói bụng.
” Đôi môi mềm mại của Lâm Việt dán bên tai Lâm Mộ Thiên, cố ý như vô tình đụng vào vành tai hắn, làm cho Lâm Mộ Thiên căng thẳng đến mức cứng ngắc toàn thân.
trên mặt nổi lên hồng quang ngượng ngùng.
Hắn không biết Lâm Việt rốt cục muốn làm gì, hắn thực căng thẳng, căng thẳng đến mức cả người cứng ngắc, còn có chút tránh mặt Lâm Việt.
“Vậy em đi làm việc của em đi, không cần phải lo cho anh, anh trở về nghỉ ngơi một lát là ổn.
” Lâm Mộ Thiên cố gắng tươi cười nhìn chàng trai bên cạnh, hắn kinh ngạc khi thấy trong mắt Lâm Việt thế nhưng toát ra sắc thái quỷ dị.
Hắn trong lòng trầm xuống, trong mắt ánh lên nỗi sợ hãi : “Sao em lại dùng ánh mắt đó nhìn anh, chẳng lẽ lúc ngủ vừa nãy, có cái gì mạo phạm em à ?”
Trừ việc này hắn không nghĩ ra việc khác được.
“Không có.
”
Đáy mắt Lâm Việt hiện lên một tia lãnh ý, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường.
Lâm Việt giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh, hướng hắn lộ ra nụ cười ôn nhu : “Tôi đi làm món gì đó để ăn, chờ tôi trở lại chúng ta cùng ăn.
”
Lâm Việt không chút hoang mang, tiêu sái ra khỏi phòng, nhẹ nhàng mà đóng cửa lại, nhìn không ra nửa điểm tức giận, Lâm Mộ Thiên cũng mới nhẹ nhàng mà thở một hơi.
Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...