Chương 54
“Cậu khi nào thì đi ?” Nam nhân nhịn không được hỏi Lâm Việt, hắn muốn biết ác ma này khi nào thì rời đi, nhưng xem ra ăn nói đường đột như vậy, thực rõ ràng là như đuổi người.
Sắc mặt Lâm Việt không dấu vết thay đổi, cậu không nói gì, nói chuyện thay cậu cư nhiên là tng : “Hôm nay thực….
đã khuya, ngày mai….
hãy đi !”
“không được !” Lâm Mộ Thiên ngẩng đầu phản ứng, lớn tiếng phản đối, hắn cảm giác được có một đạo hàn quang phóng tới, thanh âm của hắn liền trở nên càng ngày càng nhỏ.
“Vì sao không được, bằng không anh đưa tôi về nhà đi.” Lâm Việt không chút để ý ăn đồ ăn trong chén, khóe mặt lưu ý đến biến hóa trên trên, bổn n nghe nói cậu phải lưu lại, sợ tới mức như gặp quỷ !
Lâm Mộ Thiên đương nhiên không có khả năng đưa Lâm Việt về nhà, đưa cậu ta về nhà kết cục cũng thê thảm như nhau ! Dưới tình huống không ai phản đối, Lâm Việt gật đầu đồng ý lưu lại qua đêm, nam nhân lại phi thường không được tự nhiên.
Buổi tối cơm nước xong, ba người ngồi trong phòng khách xem TV, Lâm Việt ngoài ý muốn không tìm hắn gây phiền tóan, nhưgn hắn cũng khôgn dám có chút thả lỏng.
Lâm Mộ Thiên cùng người vợ phân phòng ngủ đã lâu, Lâm Việt xem hai vợ chồng đi vào hai phòng ngủ khác nhau, mới đầu còn có thấy kỳ quái, nhưng lại thật sự hiểu được điều gì đó.
Cậu tắt TV cùng đèn phòng khách, hướng đến phòng nam nhân, đi hù chết bổn nam nhân kia !
Lâm Mộ Thiên đang thay quần áo, cửa phòng đột nhiên bị người đảy ra, hắn sợ tới mức hai tay run rẩy, chạy nhanh lại lấy quần áo che trước ngực, hắn vừa rồi rõ ràng đã khóa cửa.
“Che cái gì mà che, trên người anh có nơi nào tôi chưa thấy qua ?” Lâm Việt đóng cửa lại, khóa trái.
Tâm lý Lâm Mộ Thiên lại hoảng loạn, không cần nghĩ cũgn biết Lâm Việt muốn làm gì hắn, giờ khắc này, trong lòng hắn dâng lên một nỗi thương cảm, Lâm Việt tựa hồ không muốn cùng hắn nhiều lời, ôm lấy hắn, đem hắn áp đảo lê giường.
Đôi môi ướt đỏ của Lâm Mộ Thiên, thân thể kịch liệt run rẩy, nỗi sợ hãi lan tỏa cả cơ thể, hắn không dám hoảng loạn gọi bậy, bởi vì tng ngay ở kế bên, nếu bên này làm ra động tĩnh gì, tng nhất định đi qua, hắn không muốn làm cho vợ mình nhìn thấy cảnh hỗn loạn này.
Lâm Việt biết hắn nhất địh sẽ an tĩnh mặc cậu bài bố, động tác cũng không thô lỗ như lần trước, nhưng nhìn thấy Lâm Mộ Thiên nghiêng đầu, bộ dáng chau mày thống khổ, cậu cũng không tự chủ nhẹ tay lại, thực con mẹ nó….
Lâm Việt bất mãn bản thân mềm lòng, ở trong lòng thấp giọng mắng một câu, sau đó liền toàn thân nhập vào, cảm thụ con đường của nam nhân, khoái cảm mãnh liệt ào đến !
Lâm Mộ Thiên tùy ý bị Lâm Việt đưa đẩy, hắn thực thanh tỉnh, càng thanh tỉnh, càng cắn chặt môi, không dám phát ra nửa điểm thanh âm, nếu giãy dụa thì chỉ có đổ dầu vào lửa, thế công mãnh liệt kia khiến cho thân thể hắn theo Lâm Việt mà lắc lư, giường lớn phát ra thanh âm lạch cạch, Lâm Mộ Thiên bị áp đến không thở được, đó là sự nghẹt thở trong lửa nóng địa ngục !
Từ lần đó, Lâm Mộ Thiên dần dần cảm giác được bản thân càng ngày càng uất ức, càng ngày sống không được như ý, Lâm Việt chỉ cần có thời gian lại trở lại tìm hắn, tìm hắn cũng không vì chuyện gì khác, chỉ có chuyện kia….
Lúc bắt đầu Lâm Việt còn có thể có vẻ chiếu cố, sau đó lại càng phát ra cuồng vọng, vô luận ở nơi nào, khi nào, tình huống nào, chỉ cần cậu tamuốn, nam nhân nhất định phải thuận theo ý cậu ta, vài lần hắn không nguyện ý, bắt đầu còn có phản kháng, nhưgn đến cuối cùng, dưới sự uy hiếp của Lâm Việt, hắn mỗi lần đều bị thương nặng, khiến ngày hôm sau đến côgn trường luôn gặp phiền toái.
Chương 55
Lâu ngày, hắn cũng không phản kháng nữa, Lâm Việt mỗi lần muốn hắn, hắn cũng không phản kháng, nhưng cũng không xứng hợp, hắn còn có một chút tôn nghiêm của đàn ông, tuy rằng hắn không ngăn cản được việc Lâm Việt phát tiết dục vọng trên người hắn, nhưng hắn có thể trầm mặc !
Lâm Việt cũng phát hiện Lâm Mộ Thiên ở mỗi lần làm tình, tựa hồ cũng không quá thích phản ứng, bằng không sẽ không động, mặc cậu bài bối, chỉ ngẫu hiên phát ra tiếng rên rỉ, nhưng là Lâm Mộ Thiên cho tới bây giờ cũng không nhìn caụa, điều này khiến Lâm Việt bắt đầu hoài nghi mị lực của bản thân.
Cậu không cần nam nhân thực yêu thương mình, nhưng ít ra cũng phải có sùng bái, nhưng bổn nam nhân này cũng không cảm ksich, điều này khiến Lâm Việt tức giận vài lần, làm xong đã nghĩ tát cho bổn nam nhân này mấy bàn tay !
Lâm Việt cảm thấy nam nhân đang sung sướng mà không biết, chính là nam nhân lại cảm thấy bản thân đang ngã vào trong địa ngục, hắn cũng không phải đàn bà, hắn không rõ ràng lắm vì cái gì Lâm Việt mỗi lần đều phải tìm hắn làm loại chuyện này, nhưng trong quá trình bức bách hắn lại luôn tuôn ra lời sỉ nhục, nam nhân có mấy lần bị đùa nghịch phải khóc cầu xin tha thứ, chính là Lâm Việt nghe đến tiếng rên rỉ áp lực của nam nhân, liền cảm thấy hưng phấn, lại càng thêm nặng tay, chỉ có đến khi nam nhân thực khóc lên, Lâm Việt mới nhẹ nhàng lại.
Lâm Mộ Thiên cảm thấy cuộc sống như vậy rất khó chịu, trong khoảng thời gian này, số lần Lâm Việt tìm đến hắn ngày càng nhiều, thậm chí Lâm Việt còn chạy đến công trường tìm hắn, điều này khiến Lâm Mộ Thiên kinh ngạc lại sợ hãi, kinh ngạc vì không nghĩ đến Lâm Việt sẽ đến nơi hắn làm việc, Lâm Việt trong ấn tượng là có tính sạch sẽ, chán ghét chỗ bẩn thỉu.
Mà sợ hãi là vì lo lắng Lâm Việt nhất thời hứng khởi, kéo hắn đến một góc công trường giải quyết vấn đề, hắn sống trong lo lắng đề phòng cùng nhiều áp lực mà tâm lý phải đối mặt !
Mặt khác, Thư Diệu cũng thường xuyên tìm hắn, ngày Thư Diệu tìm nam nhân luôn luôn khác Lâm Việt, hai người đều không gặp nhau, điều này khiến nam nhân cũng càng thêm yên tâm, nếu Lâm Việt thấy hắn cùng Thư Diệu đi cùgn nhau, khẳng định lại tra tấn hắn, tuy rằng nam nhân thực nghi hoặc vì cái gì Lâm Việt lại thích khẩn trương như vaỵa với nam nhân, nhưng hắn cũng không dám hỏi Lâm Việt.
Bọn họ trong lúc đó trừ bỏ làm tình, căn bản không có gì để nói, gần đây Lâm Việt cũng rất kỳ quái nói cho hắn, bảo hắn đừng đi công trường làm, nhưng hắn cự tuyệt, bởi vì hắn phải nuôi gia đình, Lâm Việt cũng không có biện pháp, mỗi lần đều nổi giận đùng đùng rời đi, ngẫu nhiên buồn bực làm đến mức để nam nhân cầu xin mới thôi, nam nhân rất không thích như vậy, cảm thấy không có tự do, bị trói buộc.
Nhưng cũng may, mỗi lần Thư Diệu đến, đều kể cho hắn nghe vài chuyện vu, không giống như Lâm Việt, hắn cùng Thư Diệu là thực thuần khiết, có Lâm Việt đối lập, Thư Diệu trong mắt nam nhân liền trở nên phi thường vĩ đại, hai người ngẫu nhiên trò chuyện nhắc đến Vĩnh Trình.
“Vĩnh Trình mất tích thật lâu, tôi có cho người đi tìm, nhưng không có tin tức.” Thư Diệu mỗi lần đều nói như vậy với nam nhân, gần đây tựa hồ có một chút tin tức.
“Cậu của cậu ta hiện tại cũng không quản, cậu ta hiện tại cũng không sống tốt lắm, Lâm Việt đã nuốt toàn bộ công ty cùng cổ phiếu của cậu ta, Vĩnh Trình hiện tại có thể nói là không có nơi để đi.”
“A….” Lâm Mộ Thiên mỗi lần nghe chỉ gật gật đầu, nghe Thư Diệu nói, hắn biết Thư Diệu cũng có tham gia trong việc phá đổ Vĩnh Trình, Thư Diệu cũng không giấu diếm hắn, còn thản ngôn kể cho hắn biện pháp lúc trước, chính là Lâm Việt cùng anh nghĩ ra.
Chương 56
Quan hệ giữa Lâm Mộ Thiên và Thư Diệu có thể nói là rất tốt, Thư Diệu cũng không chút nào để ý đến thân phận của nam nhân, thường xuyên đem nam nhân về nhà ba mẹ ăn cơm, tuy rằng lúc bắt đầu, Lâm Mộ Thiên cảm thấy có hơi kỳ quái, nhưng sau đó, với sự nhiệt tình khẩn khoản của ba mẹ Thư Diệu, tất cả mọi người dần dần quen thuộc, cũng không cảm thấy mất tự nhiên.
Thư Diệu thích cùng hắn nói chuyện trời đất, ngẫu nhiên có mấy lần nhắc đến nhn đang học ở nước ngòai, Thư Diệu cũgn không giấu diếm việc nhn ở nước ngoài vẫn đang còn liên lạc với mình.
Cũng nói trong thời gian ngắn nhn sẽ không trở về, Lâm Mộ Thiên cũng không nghĩ nhiều, nhưng hắn biết ba của nhn là một nghị viên, lúc trước công trường của ba có chuyện, bất quá sau chuyện của Vĩnh Trình, tựa hồ mọi thức đều ổn, Lâm Mộ Thiên cũng hiểu được nhn có gia thế, lại là một đứa nhỏ xinh đẹp, hẳn là phải học được thêm gì đó.
Mỗi lần Thư Diệu xem xét vẻ mặt của Lâm Mộ Thiên, nhìn đến biểu tình vô lo của Lâm Mộ Thiên, anh lại trở nên cao hứng so với gày thường, ngay cả Thư Diệu cũngk hông biết bản thân đến tột cùng là nghĩ thế nào, nhưng khi tiếp xúc lâu với Lâm Mộ Thiên,anh càng hy vọng nam nhân thoạt nhìn thực hiền hòa này chỉ thuộc về một mình anh.
Hôm nay, Lâm Mộ Thiên một mình đến bệnh viện thăm người nhân viên bị thương, bởi vì hắn ăn mặc bình thường, hơn nữa làn da cũng phơi nắng sạm đen đi không ít, chỉ có một ít người nhận ra hắn, nhưng mấy y sỹ mắt sắc liếc một cái liền nhận ra Lâm Mộ Thiên, họ còn lôi kéo hắn muốn cùng ký tên chụp ảnh chung, hắn vốn không muốn thừa nhận thân phana, nhưng là nhìn đến thái độ tích cực của nhóm y sỹ, cùgn thỉnh cầu của họ, hắn vẫn đáp ứng yêu cầu.
“Bệnh viện tụi mình gần đây nổi rồi, luôn có ngôi sao đến !”
“Đúng vậy đúng vậy ! Hơn nữa đều rất tuấn tú !” Cô y tá chờ ký tên gật gật đầu, nhìn đến Lâm Mộ Thiên bất đắc dĩ cười với bọn họ, nhóm y tá áp chế thanh âm của mình, hưng phấn mà lôi kéo Lâm Mộ Thiên, dù sao nơi này là bệnh viện, nhóm y sỹ cũng không dám làm ồn, tránh cho ảnh hưởng người bệnh.
Dưới sự dặn dò của Lâm Mộ Thiên, các cô đều nhẹ giọng, hắn cũng khong muốn cho người ta biết thân phận của mìh, nhưgn vẫn lễ phép cho mọi người ký tên chụp ảnh.
“Mộ Thiên, anh khi nào thì trở lại ?’
“Anh đã không xuất hiện một năm, gần nhất có đóng gì không ?”
“Đúng vậy đúng vậy ! Chúng em đều mong phim mới của anh, còn có mấy bài hát của anh, em cùng chồng em đều rất thích !” Đối mặt với câu hỏi của nhóm y sỹ, Lâm Mộ Thiên vẫn từng bước từng bước trả lời, hắn cũng không biết sẽ “nghỉ ngơi” đến bao lâu, tuy là Lâm Việt thường xuyên tìm hắn, hưng chưa bao giờ nhắc đến việc cho hắn trở lại.
Đương nhiên, hắn tự nhiên cũng sẽ không tự thảo mất mặt đi chọc giận tâm tình vô chừng của Lâm Việt.
Lâm Mộ Thiên cùng người nhân viên bị thương hàn thuyên trong chốc lát, thời gian cũng không còn sớm nên Lâm Mộ Thiên rời khỏi, bệnh nhân còn rất tốt tiễn hắn, nam nhân khéo léo từ chối, hắn một mình đi ra bệnh viện, chuẩn bị đi bộ về nhà.
Luc này, Lâm Mộ Thiên cư nhiên vô tình nhìn thấy Vĩnh Trình !
Vĩnh Trình từ trong một chiếc xe có rèm che rất cao cấp bước ra, anh ta ăn mặc rất thời thượng, tuyệt không có bộ dạng chịu khổ sở, trên gương mặt anh tuấn đeo kính râm, che đi hơn một ửa khuôn mặt, nhưng Lâm Mộ Thiên vẫn nhìn một cái là nhận ra….
người kia chính là Vĩnh Trình !
Chương 57
Vĩnh Trình cùng một người đàn ba trung niên ăn mặc hoa lệ đi cùng nhau, lúc ngước đầu lên lầu, Vĩnh Trình còn đưa tay đỡ lấy người phụ nữ kia, bà ta cười nói cái gì, Vĩnh Trình cũng ở nụ cười theo.
Nam nhân đứng tại chỗ ngơ ngạc nhìn hai người trước mặt hắn, trong đầu hiện ra hai chữ….
Trai gọi….
Vĩnh Trình mới vừa xuống xe không lâu liền thấy Lâm Mộ Thiên.
Vĩnh Trình cảm thấy được nam nhân đã lâu không gặp này thay đổi rất nhiều, nhìn qua giống như một dân công, trên người còn có tro bụi.
Lúc đi qua bên người Lâm Mộ Thiên, anh nhìn nam nhân một cái, cái gì cũng không nói đi vượt qua.
Nam nhân cảm thấy ánh mắt Vĩnh Trình rất lãnh đạm, hơn nữa xa lạ như không quen biết mình, nhìn thấy Vĩnh Trình cùng người phụ nữ kia chậm rãi đi vào bệnh viện, trong lòng nam nhân có một sự không thoải mái nói không nên lời.
Chẳng lẽ Vĩnh Trình không có nơi đi, thực đi làm trai gọi sao ?
Nếu không phải, kia cậu vì hiện tại vì cái gì nhìn cao sang như vậy, một chút bộ dáng khổ sở cũng không có, nam nhân nhìn theo thân ảnh hai người càng ngày càng xa, trong lòng như bị đá đè nặng.
Nam nhân đứng tại chỗ sửng sốt thật lâu, nhưng hắn vẫn khôgn rời đi, cho đến khi Vĩnh Trình cùng người phụ nữ kia từ trong bệnh viện đi ra, hắn cố lấy dũng khí gọi Vĩnh Trình.
Vĩnh Trình dừng bước nhìn hắn, kính râm lớn trên mặt che đi biểu tình.
“Bạn cậu à ?” Người phụ nữ ngẩng đầu hỏi Vĩnh Trình.
Vĩnh Trình không buồn nhìn nam nhân, ở bên tai bà ta nói vài câu, bà ta mỉm cười nhìn Lâm Mộ Thiên một cái, liền tự mình ly khai.
Nam nhân có chút xấu hổ nhìn Vĩnh Trình, cho đến khi người phụ nữa kia lên xe rời đi, hắn mới nói : “Cậu gần đây có khỏe không ?” Nam nhân quan tâm hỏi tình trạng gần đây của đối phương, hắn ở bên ngoài nghe được một ít chuyện không hay, kỳ thật hắn mấy ngày nay, có khi nghe thấy tin tức của Vĩnh Trình.
Nhưng là không giống như hắn nhìn thấy….
Trai gọi ?
Vĩnh Trình thực sự đi làm nghề này sao ?
“Tôi có thế nào thì cũng tốt hơn anh, nhìn bộ dáng anh coi bộ cũng không lý tưởng lắm.” Vĩnh Trình nheo mắt lại đánh giá cách ăn mặc của nam nhân.
Lâm Mộ Thiên ăn mặc cùng với người làm ở công trường không có gì khác biệt, chẳng có gì đáng nói, nam nhân cư nhiên ăn mặc thế này đi ra ngòai, hắn không phải là quên bản thân mình từng là ngôi sao đó chứ ?
Vĩnh Trình có chút đăm chiêu nhìn gương mặt nam nhân, nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của nam nhân, lại thu liễm một ít, cũng không muốn đi khó dễ nam nhân.
“Anh chờ tôi làm gì ?”
“Tôi đã lâu không gặp cậu, công ty vừa mới….
bị lấy đi, tôi có đi tìm cậu, chính là nơi nơi đều không có tin tức.” Lâm Mộ Thiên thành thật trả lời, hắn thực sự, thực sự từng cố gắng đi tìm Vĩnh Trình.
“Tôi biến mất, chẳng lẽ anh không vui à ?” Vĩnh Trình nhìn về phía nam nhân, bên miệng mang theo cười nhạo, “Như vậy anh sẽ không cần đưa tiền cho tôi, đối với anh mà nói, tôi chết đi thì hẳn là chuyện tốt mới đung.”
Vĩnh Trình đi xuống cầu thang, Lâm Mộ Thiên thủy chung đi theo phía sau.
“Không phải….” Lâm Mộ Thiên cúi thấp đầu, thành khẩn ói, “Tôi biết một ngày nào đó cậu sẽ trở về tìm tôi, tiền tôi thiếu cậu, tôi nghĩ tạm thời không có cách nào trả lại, bởi vì công ty đã dừng lại công việc của tôi ?”
Nam nhân này muốn trả lại sao ? Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...