Đại Thúc Thúc Là Chồng Của Tôi


Lâm Mặc Cảnh, ở bên ngoài gõ cửa hơn nửa giờ bên trong cũng chẳng lấy chút phản ứng.

Anh ở bên ngoài giống như ngồi trên đóng lửa, không nghĩ ngợi thêm cái gì liền dùng sức thật mạnh tông vào cửa, quả thực lúc xây cánh cửa này lên cũng chưa từng nghĩ có sự cố, bây giờ thật hối hận cửa nhà tắm chắc chắn đến mức anh đập đến nhứt nhói cả vai mới có thể làm cánh cửa bung ra.
Lúc cửa mở ra được, nhìn vào bên trong bồn tắm thứ đập vào mắt anh chính là thân ảnh của Châu Thiên Thiên bị bọt xà phòng che phủ, làn da trắng mịn không chút tỳ vết hai mắt nhắm nghiền hơi thở điều đặn phả ra, cơ thể anh như chết đứng tại chỗ.

Lúc thất thần hai chân anh đứng yên nhìn mãi cũng không biết nên làm gì, vừa có chút đắm chìm trước dáng vẻ quá đỗi xinh đẹp của cô, lúc ấy quả nhiên ánh mắt anh hiện rõ tia rung động.

Anh chợt bình tâm tự cân nhắc chính mình, anh đi đến liền lay mặt cô.
"Thiên Thiên...!Thiên Thiên..."
Hai mắt nhắm chặt, một chút phản ứng cũng không có.

Anh đứng ở khoảng cách rất gần cô, anh cảm nhận được thứ mềm mại đó bị che phủ dưới lớp xà phòng.
Như dự đoán của anh, Châu Thiên Thiên do bị thiếu oxi nên mới ngất xỉu.


Nhưng anh phải làm thế nào đây?
Hiện tại con bé không có mặc đồ!
Nhưng nếu không đem con bé ra ngoài thực hiện sơ cứu, hậu quả cũng rất khó lường!
Đấu tranh tâm lý dữ dội, anh bây giờ đã không có thời gian nghĩ nữa rồi.

Anh nhanh chóng lấy một cái khăn tắm to, tay có chút run lên, hai mắt anh nhắm chặt mới kéo thân thể cô ra khỏi bồn nước.

Sau đó dùng khăn trực tiếp bao phủ lấy cả người cô, bế cô ôm vào lòng.

Cả quá trình anh đều không dám mở mắt, anh sợ chính bản thân sẽ dấn lên suy nghĩ xấu xa với con bé.

Nó là cháu mình, thâm tâm anh vạn lần nhắc nhở.
Anh quả thật là chính nhân quân tử, nhưng người ở trong lòng không mảnh vải che thân, cơ thể mềm mại thơm thoa của một thiếu nữ mới lớn, dưới lớp khăn tắm chính là cơ thể hoàn mỹ non nớt đẹp hơn cả tranh.

Cả người anh sôi sục, chỉ biết nhắm chặt mắt cắn răng trước cảnh xuân này.
Anh bế cô lên giường, đặt xuống liền bắt đầu hô hấp nhân tạo.

Lúc cúi xuống ngậm lấy cánh môi nhỏ anh đào đỏ mọng của cô, anh giống như bị điện giật vậy.
Lâm Mặc Cảnh, mầy điên rồi! Con bé là cháu mầy, tại sao mầy lại không làm chủ được cảm xúc của bản thân chứ?
Đáng chết!
Anh tự rủa chính mình tiếp tục cúi xuống hô hấp nhân tạo cho cô, đúng lúc đó Châu Thiên Thiên dần dần mở mắt.

Tình cảnh này có thể trái ngoe hơn nữa hay không?

Bốn mắt đối diện nhau, Châu Thiên Thiên tuy có chút kinh ngạc nhưng phản ứng cũng chưa kích động bằng anh.

Lâm Mặc Cảnh hoảng loạn rời khỏi cô, anh giống như bị cô làm cho kích động, anh ho khan mấy cái.
"Tỉnh rồi sao? Cháu đó...!Sau này còn dám ở trong nhà tắm ngâm mình quá lâu, chú sẽ đánh toét mông cháu!"
Gì chứ?
Anh ấy đang tức giận chửi mình sao?
Người nên tức giận chính là mình mới đúng chứ?
"Em xin lỗi...!Mệt quá nên ngủ quên, không ngờ ngất luôn.

Làm anh lo lắng sao?"
Lâm Mặc Cảnh, xoay mặt đi hướng khác hai mày có chút cau có khó chịu.

Con bé này làm anh sợ muốn chết!
Thấy anh không dám đối diện với mình cô khó hiểu liền hỏi.
"Anh sao vậy? Mặc Cảnh...!"
"Mặc đồ vào ngay!"
Anh đột nhiên quát lớn khiến cô cũng giật cả mình, Châu Thiên Thiên dặm chân mấy cái tức giận đi vào nhà tắm.
"Đáng ghét, em còn không ngượng.


Anh ngượng cái gì? Quát lớn như vậy, anh muốn doạ em sao?"
Cửa nhà tắm đóng sầm lại, Lâm Mặc Cảnh mới thở phào nhẹ nhỏm.

Đứa trẻ vẫn là đứa trẻ, cô không ngại, nhưng anh ngại muốn chết luôn!
Nhưng cơ thể đó, thực sự Châu Thiên Thiên đã trưởng thành rồi! Cũng không còn là đứa trẻ ngày nào nữa thì phải...
Nhưng dù lớn cỡ nào, nhưng so với anh con bé vẫn rất nhỏ.

Cho nên những tạp nệm gì đó, anh không nên nhớ đến thì hơn.
Anh đặt tay lên trán của chính mình.

Anh phải kết hôn với Triệu Minh Minh sớm thôi, nếu không cứ như vậy anh sẽ điên mất!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận