Châu Thiên Thiên, còn tưởng rằng bản thân sẽ cũng Lâm Mặc Cảnh giữ vững mối quan hệ như vậy, xuyên suốt cả đời dù không rõ ràng, dù anh không biết cô thích anh.
Nhưng chỉ cần ngày ngày cùng anh qua lại, ngày ngày được nhìn anh cô tự thầm nhủ chính mình rất hạnh phúc.
Nhưng sự đời thật khó lường...
Một hôm, bố cô dùng vẻ mặt nghiêm nghị thông báo với cô.
"Cái gì? Du học sao? Tại sao bố có thể tự ý quyết định đến như vậy?"
Châu Minh, nghiêm mặt.
"Bố chỉ muốn tốt cho con thôi, du học ở Pháp ba năm, bố đăng ký cho con ở một ngôi trường tiếng tăm rồi.
Tuần tới sẽ bay đến đó, con gáng mà học đi!"
Cô nhăn mặt, khoé mắt ươn ướt.
"Con còn chưa tốt nghiệp mà!"
"Không cần tốt nghiệp, dựa theo thành tích học của con thì năm lớp 9 đã hoàn thành xong tốt nghiệp rồi!"
"Bố, bố có từng nghĩ đến cảm giác của con không?"
Đây là lần đầu tiên Châu Minh thấy con gái mình có thái độ tức giận đến như vậy.
Lúc ấy ông cũng chỉ nghĩ có lẽ cô không muốn xa Lô Na, không muốn rời xa Đài Bắc.
"Bố chỉ muốn tốt cho con, chỉ cần con lấy được bằng tốt nghiệp sớm, thì có thể trở về sớm thôi.
Đều dựa vào thành tích học của con cả!"
Châu Thiên Thiên, nước mắt dàn dụa liền chạy ra khỏi nhà.
Cô không muốn rời xa Lâm Mặc Cảnh, không muốn, không muốn!
***
Nhưng cô không thể quyết định, bố cô xem cô như bảo bối.
Nhưng ông rất kiên định một khi quyết định chuyện gì thì trời có sập cũng không thay đổi được, Châu Thiên Thiên buộc lòng phải chấp nhận.
Ngày chia tay, bố còn chu đáo tổ chức cho cô một buổi tiệc.
Cả Lô Na, Trịnh Sở, cả Lâm Mặc Cảnh cũng đến dự.
Châu Thiên Thiên, trước mặt mọi người ôm lấy Lâm Mặc Cảnh khóc nức nở, nếu ai không biết nhìn vào sẽ nghĩ đến một đôi tình nhân yêu nhau nhưng phải sắp xa nhau vậy.
Lâm Mặc Cảnh, cũng bất ngờ trước hành động vô ý của cô.
Tay anh nhẹ nhàng vỗ lên vai cô an ủi.
"Thiên Thiên, đừng khóc...!Ngoan nào, chúng ta vẫn sẽ giữ liên lạc qua mạng nhé.
Đến Pháp rồi phải gửi hình cho chú Lâm đấy!"
Kỳ thật, không hiểu vì sao trong lòng anh cũng có chút không nỡ! Nhưng anh liền tự mình xua tan đi cái ý nghĩ đó ngay.
Lô Na, sợ mọi chuyện bại lộ liền nhanh chóng kéo Châu Thiên Thiên ra.
"Thiên Thiên, sao vậy? Hahaha mít ướt quá rồi đó!"
Trịnh Sở, vốn dĩ cũng không quá để tâm.
Nhưng nhìn hành động cũng cô, chính bản thân anh cũng có câu trả lời.
Lúc từ biệc, Trịnh Sở hỏi cô.
"Cậu thích người đàn ông đó, nên mới từ chối tôi sao?"
Ai cũng có thể nhìn ra được, cô thích anh đến cỡ nào.
Nhưng vì sao chỉ có anh là không nhìn ra vậy?
"Đúng vậy, mình rất thích anh ấy."
"Chú ấy quả thật rất xuất sắc, tôi thật không lấy gì sánh bằng! Thiên Thiên, bảo trọng nhé...!"
Trịnh Sở, quả nhiên thấy khó mà rút lui.
Châu Thiên Thiên, vỗ vai cậu ta một cái liền cười.
"Cảm ơn, vẫn là bằng hữu nhé!"
"Được!"
***
Nhân lúc mọi người dùng cơm, Châu Thiên Thiên liền kéo Lâm Mặc Cảnh ra bên ngoài vườn hoa.
"Gì thế Thiên Thiên?"
Châu Thiên Thiên, trầm mặc một lúc mới lên tiếng.
"Mặc Cảnh, em thích anh!"
Lâm Mặc Cảnh, bị lời nói của cô doạ sợ.
"Cháu nói gì thế?"
"Lâm Mặc Cảnh, em thật sự rất thích anh!"
Châu Thiên Thiên, đột nhiên nắm lấy bàn tay của anh.
Giọng nói nghiêm túc khiến anh cứng đờ.
Anh lấy lại bình tĩnh liền xoa xoa đầu cô.
"Thiên Thiên, có phải không nỡ xa chú nên mới nói như vậy không? Ngoan ngoãn học tập, đừng để bố cháu lo lắng!"
Em không nói đùa, em thật lòng đó!"
Châu Thiên Thiêm, biểu hiện một cách nghiêm túc, nhưng trong mắt Lâm Mặc Cảnh càng thêm ngây thơ và đáng yêu.
Anh có điên mới tin lời của một đứa trẻ nói là thật đó.
"Được rồi, không nói lung tung nữa, cháu qua đó gáng học...!"
"Mặc Cảnh, hứa với em một chuyện có được không?"
Châu Thiên Thiên, dùng đôi mắt thành khẩn nhất nhìn anh.
Bàn tay của cô nắm lấy tay anh truyền đến hơi ấm anh cảm nhận rất rõ ràng.
"Được, cứ nói đi, cháu muốn chú hứa gì?"
"Mặc Cảnh, anh chờ em ba năm được không?"
Châu Thiên Thiên, thầm tính, ba năm sau cô tốt nghiệp đại học trở về, có thể tự tin mà đứng bên cạnh anh.
"Trong ba năm, anh không được có bạn gái, cũng không được kết hôn, ba năm sau em về gả cho anh, được không?"
Châu Thiên Thiên, nói dứt câu liền chủ động đặt lên môi anh một nụ hôn.
Tuy chỉ là lướt nhẹ qua nhưng nó đủ khiến anh như chết đứng tại chỗ.
"Lâm Mặc Cảnh, anh phải chờ em, ba năm sau em sẽ trở về, trở thành cô gái xứng đáng với anh, em nhất định sẽ lấy anh!"
Châu Thiên Thiên, nhìn thẳng vào mắt Lâm Mặc Cảnh nghiêm túc nói, sâu sắc nhìn anh một lần, rồi xoay người chạy đi.
Anh còn chưa kịp phản ứng, người đã nhanh chân chạy mất dạng.
Lúc hoàng hồn trở về.
Mặt Lâm Mặc Cảnh cứng ngắt, giơ tay một cách vô thức chạm lên môi, nơi này rõ ràng vẫn còn lưu lại chút mùi hương của cô đột nhiên phát giác chính mình vừa muốn làm gì, anh thẫn thờ rất lâu...
Anh chấn tĩnh bản thân, cô chỉ là một đứa trẻ.
Chuyện tình cảm gì đó, sẽ không hiểu hết được.
Hành động vừa rồi có lẽ chỉ là cách thể hiện tình cảm với chú của mình thôi...
Nhưng trong lòng anh, bất giác lưu luyến chuyện lúc nãy....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...