Đại Thúc Phải Gả

Đại trạch

“Con phải biết được người đang ở đâu.”

Kỷ Hạo bắt lấy tay EVE, sốt ruột ( ngoại ngữ): “Mẹ nhất định phải giúp con, con muốn biết anh ấy ở đâu, con không thể mất anh ấy.”

“Đứa nhỏ ngốc……” EVE thực lo lắng khuyên cậu: “Con còn nháo nữa, bà nội sẽ tức giận thật đấy.”

“Con mặc kệ, con phải biết được anh ấy ở đâu, con yêu cầu anh ấy!” Kỷ Hạo kích động đứng lên: “Con thật sự yêu cầu anh ấy a!”

EVE mày nhíu chặt, liếc về phía dì Lộc đứng ở một bên.

Bà là đặc biệt vì Kỷ Hạo tới đây.

Lão thái thái nói Kỷ Hạo mất khống chế, cảm xúc dao động rất lớn, muốn bà đến đây chăm sóc cậu.

Mày bà giãn ra, bắt được tay Kỷ Hạo, kéo cậu ngồi trở lại trước mặt mình.

EVE ôn nhu: “Mẹ đi tìm Dad giúp con……”

Kỷ Hạo đôi mắt sáng ngời.

EVE ôn nhu cười.

Bà xoa khuôn mặt trẻ con của Kỷ Hạo tính, nói: “Bất quá con phải nghe lời nói, uống sữa bò, ngoan ngoãn ngủ, được không?”

Kỷ Hạo liếc về phía Lộc Thẩm đang cầm ly sữa bò.

Cậu biết bên trong có bỏ thêm thuốc.

Bên trong có thuốc an thần.

Kỷ Hạo không nổi bão, cậu ôm hy vọng, hỏi EVE: “Dad thật sự chịu giúp con?”

“Không biết.” EVE không cam đoan, nói: “Nhưng là nếu con không nghe lời, vậy nhất định sẽ không.”

Kỷ Hạo nhấp môi.

Cậu cân nhắc thật lâu, cuối cùng thỏa hiệp.

Cậu cầm lấy ly sữa bò, uống.

Eve dỗ dành, nhìn cậu nằm xuống, giúp cậu đắp chăn, đi ra ngoài.

Cửa bị bảo tiêu khóa lại, Lộc Thẩm đi theo phía sau Eve, cuối cùng, hỏi: “Bà tính tiếp tục lừa bao lâu nữa?”

“Tiếp tục thôi a.” Eve vuốt nhẹ mái tóc, nhẹ nhàng sửa sang lại một chút, nói: “Bằng không, ngươi có đề nghị nào hay hơn sao?”

Lộc Thẩm có điểm lo lắng.

Bởi vì như vậy không phải biện pháp.

Kỷ Hạo cảm xúc dễ bị kích thích, rất không ổn định.

Cho dù nhất thời có thể dỗ được cậu, cũng không dỗ cậu được cả đời.

Lộc Thẩm không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Bà không biết, Kỷ Hạo ở trong phòng, đã đứng dậy đi phòng tắm.

Cậu ghé miệng vào bồn rửa tay, đem toàn bộ sữa hòa với thuốc mà mình nuốt nào trước đó phun ra.

Nói đến cùng, cậu cảm thấy mọi người không ai đáng tin cả.

Cậu cảm thấy, muốn tìm Nhất Hạ, chỉ có thể bằng bản lĩnh của mình.

Bụng rỗng uống thuốc, cho dù cậu phun ra được kha khá, nhưng vẫn hấp thu mất một ít, đầu óc có điểm hỗn độn.

Lưng dựa tủ bát, cậu chậm rãi ngồi xuống đất.

Ý đồ phản kháng dược hiệu đối với bản thân tạo nên ảnh hưởng không tốt, cậu chậm rãi thở, lẩm bẩm: “Hạo……”


Đang ở trên giường ngủ say, Nhất Hạ chấn động.

Y đột nhiên tỉnh lại, Cố Gia ngủ bên cạnh bị y làm phiền, nhăn nhó, thanh âm có điểm không rõ, lẩm bẩm: “Làm sao vậy?”

“Không có gì……”

Nhất Hạ gặp ác mộng.

Y mơ thấy Kỷ Hạo lấy súng chỉ vào mình, còn bóp cò súng.

Trong mộng Kỷ Hạo vẫn luôn không ngừng nói cái gì đó.

Y cố hết sức nghe, nhưng lại một câu cũng nghe không rõ.

Cố Gia choàng tay lên người Nhất Hạ.

“Gặp ác mộng?”

“Ân.”

Nhất Hạ nhàn nhạt đáp, Cố Gia ôm chặt lấy y, chui đầu vào sau lưng y, nói: “Là cái dạng này, vừa rồi không cho tôi làm, bị báo ứng……”

Nói bậy gì đó!

Nhất Hạ thật muốn cho cậu một vả.

Nhưng Nhất Hạ bị cậu ôm chặt, trở mình không được, Nhất Hạ oán hận liếc cậu một cái, nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.

Một giấc ngủ đến buổi sáng ngày hôm sau, Nhất Hạ mông lung trở mình, phát hiện Cố Gia không còn trên giường.

Y nghe được thanh âm, đứng dậy thấy Cố Gia đang điên cuồng lục lọi đồ vật, mày nhăn lại.

“Mới sớm như vậy đã làm gì……”

Nhất Hạ ngốc ngốc ngồi dậy.

Cố Gia vẫn đứng đó lục lọi.

Nhất Hạ nghe được phòng khách có thanh âm, cảm thấy kỳ quái, xuống giường đi ra ngoài.

Nhất Hạ ra tới nơi, nhìn thấy một phụ nữ mập mạp ăn mặc thô tục đang ngồi vuốt ve sô pha nhìn bốn phía, nao nao.

“Cô là……”

Bà ta nghe tiếng hơi kinh hãi.

Phản ứng người này hơi quá, Nhất Hạ cảm thấy người trước mắt quái quái, hỏi: “Cô là ai?”

Có người tới, cũng có nghĩa là có thuyền.

Cố Gia vội chạy ra.

Cậu thấy Nhất Hạ vẫn còn đó, trấn định một chút, cuối cùng, nói: “Không thấy bóp tiền của tôi đâu cả.”

Nhất Hạ biết Cố Gia không phải vì không tìm được bóp mà hoảng loạn.

Cậu là sợ y biết có thuyền, trực tiếp lên thuyền bỏ trốn.

Nhất Hạ còn không có mở miệng, mụ già kia phản ứng rất lớn, nói: “Không liên quan tới tôi!”

Nhất Hạ cùng Cố Gia giật mình.

Bọn họ đương nhiên biết không liên quan tới mụ ta.

Nhất Hạ thấy mụ cực lực phủi sạch như vậy cảm thấy không biết làm sao.

Nhất Hạ đối Cố Gia: “Không phải nhét dưới gối đầu cua =r tôi sao? Cậu quên rồi hả?”

Mụ già kia nghe Nhất Hạ nói có điểm nghi hoặc.


Trong mắt mụ hiện ra một chút khinh thường, bắt đầu phỏng đoán mối quan hệ giữa Nhất Hạ với Cố Gia.

Lúc này, từ phòng bếp có hai nam nhân đi ra.

Cố Gia đi vào lấy tiền ra đưa cho bọn họ, một nam nhân định nhận lấy, nhưng tiền lại bị mụ kia đoạt đi.

Nữ nhân đếm lại số, trong mắt hiện lên tham lam quang khiến cho mọi người hai mặt nhìn nhau.

Trong đó một nam nhân đối Nhất Hạ cười mỉa.

Nhất Hạ kéo kéo khóe miệng tươi cười đáp lại, liếc về phía Cố Gia.

Cố Gia cùng Nhất Hạ trao đổi ánh mắt, đối bọn họ: “Đủ rồi chứ hả?”

Mụ già kia cầm tiền đi ra ngoài. Cũng không nói một tiếng chào hỏi.

Ngược lại một nam nhân mặc áo sơ mi hoa hòe vỗ vai Cố Gia một cái, Cố Gia dường như đáp vỗ lên cánh tay hắn, cũng không tiễn, mà là vào phòng bếp.

Nhất Hạ đi theo vào phòng bếp, nhìn đến một phòng bếp đầy dưa và trái cây, nói: “Cậu mướn bọn họ bao lâu tới một lần?”

“Hai tuần.” Cố Gia kiểm tra đồ một chút, tính toán dọn dẹp bỏ lại vào tủ để bảo quản, Nhất Hạ nhìn động tác của cậu, nói: “Kỳ thật nơi này không cần thuyền cũng có thể đi ra ngoài đúng không?”

Động tác Cố Gia dừng lại.

Cố Gia nhíu mày nhìn chằm chằm y.

Cái loại cảm giác này, tựa như đang nhìn một tên chuẩn bị đào phạm.

Nhất Hạ vô thố một phen, giải thích: “Tôi không có ý gì khác.”

Nơi này có điện, có internet, có tín hiệu, tuy rằng Cố Gia cũng không để ý có bất kì liên hệ nào với bên ngoài, nhưng là, đây đã là minh chứng tốt nhất rồi.

Cố Gia không nói lời nào.

Nhất Hạ biết cậu suy nghĩ cái gì.

“Tôi sẽ không rời đi, cậu yên tâm.”

Nhất Hạ đã nghĩ thông suốt.

Ở đây bám lấy Cố Gia cũng khá tốt.

Gần nhất có thể tránh khỏi Kỷ Hạo, để Kỷ Hạo quay về con đường đúng đắn.

Thứ hai y không còn tiền thu nhập, không ra ngoài làm ngưu*, ở đây làm heo cũng không tồi. (*play boy)

Nhất Hạ biết mình như vậy rất không có chí khí.

Nhưng là lúc trước vẫn luôn làm việc ở trong văn phòng được chăng hay chớ, hiện tại muốn một lần nữa bước ra ngoài xã hội mênh mang, bằng cấp bình thường, tuổi lại lớn, chỉ sợ đấu không lại đám thanh niên trẻ mới ra đời.

Nhất Hạ không nghĩ.

Nhất Hạ không biết, hiện tại ở nơi khác, có người đang vì y suy  nghĩ.

Quán cà phê

Eve đang uống nước chờ Huệ Lan.

Không nghĩ, lại thấy Cổ Nhạc.

Cổ Nhạc liền ở trước mặt bà ngồi xuống, tươi cười thân thiết nhìn bà, nói: “Hi~”

Eve giật mình.

Trong lòng mang theo đề phòng, Eve buông ly cà phê xuống, dựa lưng vào ghế, ngồi kia, nhìn Cổ Nhạc, không nói lời nào.


Cổ Nhạc luôn ngồi cười.

Trên tay hắn còn quấn băng vải.

Là tạm thời rời khỏi bệnh viện.

Hắn nói ( ngoại ngữ): “Lâu như vậy không thấy, tôi còn cho rằng bà sẽ nhận không ra tôi chứ.”

Eve trên mặt lộ ra cơn tức giận do bị người khiêu khích.

Nhưng bà không thể hiệ nra, tràn đầy địch ý mở miệng: “Có cái gì, nói thẳng.”

“Tôi nghe nói lão chủ năm nay tính toán ở bên này tổ chức đại thọ.” Cổ Nhạc cười đến thực xấu, nói: “Nhưng mà, tôn tử duy nhất lại lên cơn thần kinh không chịu trở về, đương nhiên tạm chấp nhận được.”

“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Eve đôi môi mân mím chặt, cả người căng thẳng cảm thấy không xong.

Cổ Nhạc nghe thấy bà có chút run rẩy, cười nhạo, cũng không tính toán cùng bà vô nghĩa, ghé sát vào cố ý hạ giọng nói: “Tôi và con trai bà lại muốn cùng một người……”

“Con của bà không chiếm được là bình thường, đây là báo ứng do đoạt người của tôi. Nhưng là nếu tôi tìm không được người kia……” Cổ Nhạc ngước mắt, dùng tiếng Trung: “…… Liền sẽ thay bà đưa một phần đại lễ tặng cho lão chủ, khiến cho ngày đại thọ của bà ấy…… vừa kinh, vừa hỉ.”

Cổ Nhạc nói xong ha hả cười, đứng dậy.

Hắn quay người lại, nhìn thấy Huệ Lan cùng lão thái thái, giật mình.

Nhưng là ngay sau đó, tươi cười một lần nữa treo lên, thủ thế làm ra một tư thế chào đón đối lão thái thái, đi mất.

Cổ Nhạc tránh ra, Eve nguyên bản tràn đầy ngoan ý nhìn chằm chằm Cổ Nhạc, cùng lão thái thái ánh mắt đối diện, sắc mặt thay đổi một chút.

Bà liền phát hoảng.

Bà lập tức đứng dậy, thấy người hầu giúp lão thái thái mở cửa phòng VIP ra, vội vàng xách túi đi qua.

Lão thái thái ngồi xuống ghế trên, hỏi Eve ( ngoại ngữ): “Hắn tìm ngươi làm cái gì?”

“Chỉ là vừa vặn gặp được.”

Kỳ thật không phải vừa vặn gặp được.

Tin tức Cổ Nhạc thực linh thông.

Đặc biệt lại đây áp chế nàng.

Lão thái thái ngước mắt: “Thật sự trùng hợp như vậy sao?”

“Ân.” Eve gật đầu, rũ mắt.

Cổ Nhạc vừa rồi nói.

Ý tứ là nếu bà không giúp hắn tìm ra người hắn muốn, vậy vào đại thọ của lão thái thái hắn sẽ tố giác nàng.

Eve cảm thấy mình năm đó không tìm người giết chết hai mẹ con Cổ Nhạc quá thất sách.

Lão thái thái liếc bà, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên tay Eve.

Bà phát hiện tay Eve nắm chặt ví, chặt đến độ khớp xương đều trở nên trắng, hai mắt trở lại mặt Eve, thấy mặt Eve hoàn toàn không có gì khác thường, nhàn nhạt, không nói.

Sau đó một ngày.

Có người phát hiện Kỷ Hạo mất tích.

Đại trạch bên kia, tựa như tổ kiến bị chọc, lão thái thái đang cùng Lỗ Công nói chuyện điện thoại, nghe thấy tin này, ngạc.

“Người biến mất lúc nào?”

Lộc Thẩm lắc đầu.

Lão thái thái cảm thấy việc này quả thực vớ vẩn.

Bà ổn định tâm thần, đối Lỗ công: “Bất cùng ngươi hàn huyên, có rảnh mời ta uống trà.”

Lỗ Công cảm thấy không đúng, hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì hay không?”

“Không có.” Lão thái thái nhàn nhạt: “Chỉ là có chút mệt nhọc.”

“Vậy được.” Lỗ Công lên tiếng, đem trò chuyện chặt đứt.

Lão thái thái treo điện thoại, quấn lại khăn choàng cổ trên người, đối A Thường: “Cho người đi đến những nơi hắn có khả năng xuất hiên, cẩn thận lục soát cho ta.”


“Vâng.” A Thường đi ra ngoài.

Lão thái thái nghĩ nghĩ, cuối cùng, đột nhiên có trực giác khiến bà hơi kinh ngạc nhìn xuyên qua điện thoại nhìn người vừa nói chuyện với mình.

Cố A Lỗ bên này đang muốn đem điện thoại giao cho trợ lý.

Ông hôm nay ăn mặc theo lối cổ xưa, mặc đường trang, trong túi bỏ điện thoại sẽ rất nặng, vừa mới vào trong xe ngồi xuống, tay duỗi ra, định lấy điện thoại ra, không nghĩ, di động ngay lúc này vang lên.

Cố A Lỗ mày hơi hơi nhíu, nhận cuộc gọi đặt lên tai: “Uy?”

“Present……”

“Oanh” một tiếng, sườn phía sau xe Cố A Lỗ đột nhiên nổ mạnh.

Ghế ngồi của ông thiếu chút nữa bị nhấc lên, toàn bộ cửa kính bị chấn nát, bọn bảo tiêu bị sóng nhiệt đánh vào người, ù tai ngất đi, trong lúc nhất thời, hỗn độn một mảnh.

Theo đó, di động Cố Gia giấu ở tủ quần áo bị người đánh bạo.

Đại sảnh TV đều chiếu tin tức, hiện trường thảm thiết, sự việc nghiêm trọng.

Cố Gia cái gì cũng không biết, lúc này đang ngồi làm diều, ở bãi biển vui đùa.

Thật vất vả diều mới bay lên trời, Cố Gia tươi cười sáng lạn, đang muốn đắc ý, không nghĩ, Nhất Hạ đột nhiên chỉ tay hướng ra biển, hắn quay đầu nhìn trên biển thế nhưng xuất hiện ca nô không mời tự đến, tươi cười chợt tắt.

Xem thần sắc những người đó, Cố Gia phát hiện nhất định là có việc lớn rồi.

Hắn đến đón mấy người đó, có một nam nhân từ ca nô nhảy xuống nửa đi nửa chạy tới, đối Cố Gia khoa tay múa chân một trận.

Cố Gia giật mình.

Cố Gia lập tức quay trở về đối Nhất Hạ: “Tôi muốn đi ra ngoài một chuyến, anh canh giữ ở nhà!”

Nhất Hạ rất ngoài ý muốn.

Nhất Hạ muốn hỏi cậu xảy ra chuyện gì.

Nhưng Cố Gia hoàn toàn không giải thích, đem diều nhét vào tay y, hướng ra biển chạy đi mất.

Rất nhanh sau đó, ca nô quay đầu cấp tốc biến mất.

Nhất Hạ đứng trên bờ biển, cảm thấy kỳ quái, cuối cùng, thực lo lắng.

Buổi tối, mưa to, Cố Gia xuất hiện ở bệnh viện.

Bệnh viện rất nhiều người đang canh ở đó.

Cậu tìm đến chỗ Diệp Hoàn Vũ, khẩn trương bắt được cánh tay Diệp Hoàn Vũ, hỏi: “Ông nội thế nào?”

“Không có gì.” Diệp Hoàn Vũ lắc đầu: “Không có việc gì, không có gì ……”

“Tại sao lại như vậy! Ai to gan như vậy? Có tra được là ai làm hay không? Là ai ở động thổ trên đầu thái tuế?”

Diệp Hoàn Vũ lắc đầu.

Diệp Hoàn Vũ đem đại khái chi tiết nói cho Cố Gia.

Cố Gia nghe xong, suy nghĩ thật lâu, đột nhiên tỉnh bừng, kêu to: “Không xong!”

Bên ngoài, mưa gió lay động.

Nhất Hạ ngồi ở đại sảnh nhìn TV, cuối cùng, nghe được tiếng đập cửa, cảm thấy kỳ quái.

Trên đảo không có người nào khác.

Nhất Hạ cảnh giác đứng lên, đứng dậy đến gần cửa, thật sự nghe được tiếng đập cửa.

“Ai?”

Nhất Hạ hỏi.

Bên ngoài không có người trả lời, dồn dập gõ cửa.

Nhất Hạ do dự, thoáng đem cửa mở ra, thăm dò nhìn ra, kinh ngạc vô cùng.

“Anh!”

Thế nhưng là tiểu Kỷ Hạo?!

Nhất Hạ trong lúc nhất thời há to miệng không biết nên nói cái gì.

Khuôn mặt trẻ con của Kỷ Hạo tràn đầy hân hoan, cậu lắc mình đi vào trong phòng, thân thủ đảo tay giữ cửa, nhẹ nhàng, giữ cửa khép lại……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui