Kỷ Hạo ở trên đường phố không tìm được bóng dáng Nhất Hạ. Cậu ngó trái ngó phải, chọn một phương hướng, thậm chí thăm dò nhìn tắc xi ngang qua, xem Nhất Hạ có ngồi bên trong hay không.
Tìm một hồi, cậu quay trở về con hẻm, bàng hoàng đứng đó nhìn, cuối cùng, lấy hơi, đối người đi đường lớn tiếng: “Anh ~!”
Như tâm linh cảm ứng, Nhất Hạ chấn động.
Nhất Hạ đột nhiên đẩy Cố Gia ra muốn đi ra ngoài, Cố Gia hoảng loạn vươn tay chụp lại, đem y ôm trở về, hỏi: “Anh làm sao vậy?”
“Tôi…… Tôi……”
Nhất Hạ lúc này đã quần áo bất chỉnh.
Đôi mắt hồng hồng, hoàn hồn, đột nhiên nhớ ra Kỷ Hạo cũng không ở nhà, Nhất Hạ lắc đầu: “Không có gì……”
Nhất Hạ cảm thấy mình sinh ảo giác.
Cố Gia thấy y thật sự bất an, đem y siết vào trong lòng ngực mình, lại bị y đẩy ra.
Nhất Hạ hai mắt chớp chớp, đã ươn ướt.
Y sợ Cố Gia phát hiện, đưa lưng về phía Cố Gia, nằm nghiêng qua.
Cố Gia thấy y vùi đầu vào cánh tay, đoán được là chuyện như thế nào, cũng nằm xuống bên người Nhất Hạ, an ủi, bộ ngực rắn chắc dán sát Nhất Hạ, dường như đang bảo hộ, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên eo y.
Nhất Hạ nước mắt dọc theo cánh tay chảy xuống gối đầu.
Y không biết, Kỷ Hạo lúc này đã về đến nhà, cầm lấy chén đũa trên bàn, xới một chén cơm. Tiểu Kỷ Hạo ngồi xuống cuồng ăn.
Cậu liều mạng gắp đồ ăn, liều mạng và cơm, t nước mắt rầm rầm rơi xuống, tích ở trong chén, cùng đồ ăn nuốt vào trong bụng.
Bên này, giống như gió cuốn mây tan, cho dù thật sự nuốt không trôi.
Bên kia, Cổ Nhạc đợi vài ngày không thấy lão thái thái thực hiện hứa hẹn, cơn tức dần dần trào lên.
“Ngươi điện thoại cho bên kia.” Cổ Nhạc vừa nói, A Lộ lập tức sáng tỏ, đứng dậy lấy di động.
A Thường vừa lúc cầm lấy thứ một người vừa đưa đến, là thứ mà lão thái thái muốn, báo cáo DNA Cổ Nhạc.
Hắn lấy di động bắt điện thoại.
Nghe A Lộ đầu kia nói thực không khách khí, hắn nhíu mày, cầm túi, hướng phòng lão thái thái trên lầu đi lên.
A Thường vừa lên không chú ý, đột nhiên thư ký Thái Miêu từ trong phòng Trung Lương lao tới đụng phải.
Tài liệu trong túi A Thường cùng văn kiện trong tay Thái Miêu rớt xuống đất, A Thường liếc cô một cái, Thái Miêu liều mạng xin lỗi, hoảng loạn ngồi xuống nhặt đồ lên, đem tài liệu của A Thường đưa lại cho hắn, sau đó vội vội vàng vàng đi xuống lầu.
Người trẻ tuổi thường lỗ mãng.
A Thường cũng không để ý, nhìn theo Thái Miêu chạy ra cửa, nhìn nhìn túi trên tay mình, chặt đứt trò chuyện, hướng phòng lão thái thái đi vào.
Thái Miêu ra đến sân lập tức lên xe.
Cô đem văn kiện trong lòng ngực quăng lên ghế phụ, chạy xe đến một chỗ tương đối hẻo lanh, xuống xe ra cốp sau lấy ra một cái thùng sắt, đem văn kiện hủy sạch. Nhanh chóng, báo cáo DNA của Cổ Nhạc bị ngọn lửa nuốt hết, hóa thành tro tàn.
Thái Miêu đạm đạm cười, cuốn lấy ngọn tóc hất ra phía sau, lấy di động, gọi cho Trung Lương. “Đã hoàn thành.”
Đầu kia cũng không trả lời, lập tức tắt máy.
Thái Miêu càng cười đến thật vui vẻ.
Cô cắn môi, vì mình xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ đắc ý không thôi, khoái chí vươn tay vỗ vỗ thùng sắt.
Bên này, cô nghĩ, A Thường ở bên người lão thái thái lăn lộn nhiều năm như vậy, sao còn ngây thơ như vậy.
Bên kia, A Thường mắt phải giật giật, thấy lão thái thái đem xong báo cáo ném qua một bên, vội vàng tiến lên.
Mẫu báo cáo DNA còn lại cũng không khớp.
Lão thái thái nhìn, cũng không phản ứng gì, mà lẳng lặng uống trà.
A Thường nhìn báo cáo thật lâu, mở miệng: “Nhạc thiếu gia bên kia gọi điện thoại, nói nếu chúng ta không có thành ý thực hiện hứa hẹn, trò chơi liền tiếp tục.”
Lão thái thái chớp mắt, đạm đạm cười.
Bàn tay thon dài trắng bệch cầm lấy điện kế bên chén trà, nhấn một dãy số đợi chốc lát, đầu kia truyền đến thanh âm, lão thái thái nhếch môi.
Không lâu, di động Cố Gia vang.
Cố Gia trở người cầm di động tiếp điện thoại, nghe đầu kia nói, cậu chớp mắt: “Nói không có thì không có!”
Cố Gia đột nhiên ý thức được Nhất Hạ khả năng đã ngủ rồi.
Cậu đứng dậy đi ra khỏi phòng, đóng cửa phòng đi về phía sô pha, chớp mắt: “Ông dám!”
“Ông cho người tới lục soát thử xem! Tôi lập tức gọi điện thoại cho bà cáo trạng ông, nói lão tình nhân của ông đã trở về, nói ông vì yêu lão bà đó muốn phá đám tôi, nói ông chuẩn bị thang muốn vượt tường!”
“Hỗn trướng tiểu tử!” Đầu kia Cố A Lỗ tức giận đến không nhẹ, rống: “Bà ngươi ngồi bên cạnh ta, có ngon ngươi ngay bây giờ cáo trạng đi!”
Cố A Lỗ rống xong điện thoại liền thay đổi người nghe.
Cố Gia nghe đầu kia gọi một tiếng “tiểu tổ tông”, đầu tiên là sửng sốt, cuối cùng, suy xét một chút, hỏi: “Vừa rồi bà nghe được sao?”
“Nghe được.” Diệp Hoàn Vũ thanh âm thực thân thiết, nói: “Tối nay phải về ăn canh nha.”
“Không đi được không?”
“Là ta vì ngươi nấu đó……”
Diệp Hoàn Vũ ngữ khí kiên quyết, Cố Gia lập tức thỏa hiệp, ngoan ngoãn, nói: “Được.”
Trò chuyện cắt đứt, Diệp Hoàn Vũ liếc Cố A Lỗ. Biểu tình, cũng không phải sinh khí, lại làm Cố A Lỗ trong lòng có một tia hoảng loạn.
“Như thế nào?” Cố A Lỗ lớn tiếng buồn bực.
Bày ra tư thế của lão gia, trên mặt hiện ra không kiên nhẫn, lại không có uy tín như ngày thường ở bên ngoài, ngược lại có điểm hư trương thanh thế.
Diệp Hoàn Vũ lười nói với ông.
Bà chống tay lên đùi đứng dậy khỏi sô pha, Cố A Lỗ thấy bà đi vào phòng bếp, vẻ mặt khó chịu, nghĩ nghĩ, cũng hướng phòng bếp đi vào.
“Tôi chưa từng thấy em.”
Cố A Lỗ nhìn Diệp Hoàn Vũ ở kia bận việc, thấy bà thân thủ muốn lấy đồ trên tủ bát, liền giúp bà lấy, nói: “Em trở về lâu như vậy chúng ta cũng chỉ vì tôn tử mới gọi điện thoại.”
Cố A Lỗ thời trẻ cùng bà nội Kỷ Hạo – A Ngọc là thanh mai trúc mã.
Ông thậm chí là đối tượng mà ba bà ấy bồi dưỡng, là người nối nghiệp tương lai kiêm đệ nhất nhân tuyển con rể. Ông rất yêu bà ta, nhưng là nhà gái lại tình đầu nơi khác, gả ra nước ngoài. Cố A Lỗ đã từng vì thế không gượng dậy nổi.
Cho dù tới hôm nay, như cũ canh cánh trong lòng.
Diệp Hoàn Vũ là ông trước kia tùy tiện cưới vào cửa.
Thư hương dòng dõi, tính cách ôn hòa, là do phụ thân A Ngọc dắt tơ hồng.
Ngay từ đầu cố A Lỗ chỉ là cưới cô trở về để đối phó.
Cố A Lỗ cho lão nhân gia mặt mũi, nhớ tới người ở nước ngoài, bản thân không có được, cũng không có ai để yêu.
Tân hôn mấy năm ông mỗi ngày đi ra ngoài chơi bời.
Diệp Hoàn Vũ ở nhà vì ông chuẩn bị hết thảy, biết mọi việc của ông, một câu oán hận cũng không có.
Cố A Lỗ cảm thấy nữ nhân này dễ khi dễ, ông càng ngày càng quá mức, thậm chí còn đem nữ nhân về nhà, làm cho tình cảnh trầm trọng thêm.
Sau đó phụ thân A Ngọc chết bệnh. Ông tiếp quản tất cả.
Diệp Hoàn Vũ đột nhiên cầm một tờ đơn quăng trước mặt ông, lúc này ông mới nhìn thẳng vào.
Đó là một tờ giấy thỏa thuận ly hôn.
Mặt trên thuyết minh, Diệp Hoàn Vũ sẽ người không rời nhà, quyết định như vậy làm ông thực kinh ngạc.
Ông đã ở địa vị cao.
Diệp Hoàn Vũ an ổn ngồi vị trí chính thất, thậm chí không muốn nói, cũng có thể xài đến mười đời cũng không hết tiền.
Bà lại lựa chọn ly hôn, vào thời điểm trẻ tuổi đắc chí không ai bì nổi trước mặt Cố A Lỗ nói: “Bởi vì trong cuộc đời ta, ngươi chẳng qua chỉ là một khách nhân qua đường không đáng nhắc đến.”
Diệp Hoàn Vũ nói những lời này, thực ôn hòa. Lại giống như tát một cái thật mạnh lên mặt Cố A Lỗ.
Cố A Lỗ lúc này mới phát hiện, nguyên lai ông luôn tự cho mình là đúng mà không coi trọng người khác, thì người đó cũng căn bản không coi ông ra gì.
Cố A Lỗ đem đơn ly hôn xét nát.
Ông lòng mang kính trọng, từ đó đem tâm đặt lên Diệp Hoàn Vũ.
Cuộc sống gia đình va va chạm chạm, Diệp Hoàn Vũ vài thập niên giống như một ngày, đối Cố A Lỗ không nhiệt tình cũng không kém, ngược lại làm Cố A Lỗ khẩn trương, mỗi khi có việc ở trước mặt Diệp Hoàn Vũ đều không dậy nổi uy phong của một đại nam nhân, lão phu thê, vài thập niên không thay đổi.
Diệp Hoàn Vũ liếc Cố A Lỗ một cái, không nói lời nào.
Bà cầm mứt táo đưa cho bà nấu bếp, muốn bà thêm vào trong canh.
Cố A Lỗ bất mãn, định mở miệng, lại bị Diệp Hoàn Vũ đem một viên mứt táo tắc trong miệng, ngậm miệng.
Diệp Hoàn Vũ đóng nắp lại.
Bà đối Cố A Lỗ nói: “Đêm nay gia kiển không đi rồi.”
Cố A Lỗ ngẩn ra. Cuối cùng, ông hiểu rõ, trên mặt hiện lên tươi cười, đi ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...