“Anh có phải có chuyện gì gạt em hay không?”
Kỷ Hạo thanh âm rất trầm thấp.
Cậu bình tĩnh nhìn Nhất Hạ, chờ Nhất Hạ trả lời.
Nhất Hạ cuống quít lắc đầu. Y không biết Kỷ Hạo rốt cuộc nghe được bao nhiêu. Y không dám phỏng đoán, ôm may mắn, y phủ nhận toàn bộ.
Lạch cạch lạch cạch tiếng dép lê, Thẩm Võ chạy về.
Thẩm Võ vừa thấy Kỷ Hạo, chớp mắt, nói: “Ta đã đi xong một chuyến WC, đồ trên tay ngươi còn chưa buông hả?”
?!
Nhất Hạ cả kinh.
Kỷ Hạo khi nào trở về?
Thẩm Võ đi WC……Vậy?!
Nhất Hạ kinh hoảng.
Y đôi mắt mở lớn, đứng lên vừa muốn há miệng, Kỷ Hạo lấy đồ đẩy vào trong lòng ngực Thẩm Võ, đẩy Thẩm Võ ra ngoài.
Cửa phòng bệnh bị khóa lại.
Tùy ý để Thẩm Võ bên ngoài đập cửa, Nhất Hạ xông tới muốn mở cửa, lại bị Kỷ Hạo đẩy một cái, ngã trên giường Thẩm Võ.
Kỷ Hạo trầm tĩnh đến độ khiến người khác sợ hãi.
Nhất Hạ thấy cậu bước lại, trong lòng hoảng sợ, vội vàng xuống giường, lui: “Kỷ Hạo, em nghe anh nói……”
“Còn có cái gì để nói?” Kỷ Hạo thanh âm sâu kín, ngước mắt nhìn Nhất Hạ, kích động: “Còn có cái gì để nói a!”
Hết thảy vừa rồi, kỳ thật y thấy toàn bộ.
Hắn trốn tránh, hắn nhẫn, hắn cấp Nhất Hạ cơ hội cuối cùng, nhưng kết quả là, Nhất Hạ lại lựa chọn lừa hắn.
“Tôi có phải hay không thoạt nhìn rất ngu rất dễ lừa?”
“Kỷ Hạo……”
“Ở trong mắt anh, chỉ số thông minh của tôi có phải bằng không hay không a?”
Bàn xếp bị đạp ngã trên mặt đất, Kỷ Hạo kích động làm Nhất Hạ sợ hãi.
Nhất Hạ lắc đầu, thấy Kỷ Hạo tới gần, càng lùi lại, lưng đụng phải tường, Nhất Hạ giật mình quay đầu lại nhìn, xoay định giải thích, lại bị Kỷ Hạo ôm lấy, ném lên giường.
Áo Nhất Hạ bị xé rách.
Đôi tay bị miếng vải xé ra từ quần áo cột lên đầu giường.
Nhất Hạ liều mạng giãy giụa, hai chân đá loạn, quần lại bị xé mở, bị kéo ra, Kỷ Hạo quỳ gối giữa hai chân Nhất Hạ, bẻ ra Nhất Hạ, Nhất Hạ tức giận đến sắc mặt đỏ lên, giận dữ: “Kỷ Hạo!”
“Anh thật sự gạt tôi……”
“Không có! A ~!”
Nơi bị thương của Nhất Hạ bị Kỷ Hạo mạnh mẽ ấn vào.
Nhất Hạ đau đến nước mắt ứa ra, liều mạng lắc đầu.
Kỷ Hạo nhìn y thống khổ, lửa giận tận trời, nghiến răng nghiến lợi kêu: “Anh còn muốn giảo biện?”
Nhất Hạ bị Kỷ Hạo lăn lộn khóc.
Y liều mạng lắc đầu, giãy giụa, Kỷ Hạo kiềm chế chân y cúi người hôn lên từng giọt nước mắt, một đường mút lấy nhưng không chịu nghe y giải thích.
“Kỷ Hạo…… Em nghe anh nói! Anh cùng hắn không phải như thế! Kỷ Hạo……”
Nhất Hạ quay đầu tránh, nhìn đến động tác dưới thân Kỷ Hạo, sửng sốt một phen, hoảng sợ.
“Không cần……”
Nhất Hạ thấy Kỷ Hạo kéo xuống khóa quần, kinh hoàng lắc đầu: “Không cần……”
“Anh……”
“Không cần……” Nhất Hạ liều mạng khởi chân, ý đồ thoát khỏi cậu, như thế nào đều tránh không được.
“Không cần!”
Nhất Hạ cảm giác Kỷ Hạo đang đặt ở chỗ đó.
Y giãy giụa không được, kích động, khóc kêu: “Ba mẹ sẽ không tha thứ chúng ta! Kỷ Hạo, không cần…… Làm sai sẽ không thể quay đầu, Kỷ Hạo!”
Rất đau.
Khăn trải giường nhiễm đầy máu đỏ.
Nhất Hạ trước mắt tối sầm, tiếng gõ cửa, tiếng nói chuyện của Kỷ Hạo bên tai, càng lúc càng xa.
Tuyệt vọng, như kiếm hung hăng cắm vào đáy lòng.
Nước mắt, rơi vào trong lòng, ở trong lòng Nhất Hạ biến thành máu, dần dần lan tràn khắp tâm can……
Cổ Nhạc đi PUB lăn lộn cả đêm.
Buổi chiều ngày hôm sau, hắn cả người héo héo, bồi một MM đi dạo mua sắm.
Không được bao lâu, hắn đầu hàng.
Tiền trực tiếp giao lên tay MM, hắn tìm một chỗ tương đối thoáng đãng, cùng A Lộ ngồi đó, hóng gió.
“Ngươi không phải thật sự tính toán đi gặp y đi?”
Nói chuyện chính là A Lộ, nói đến chính là Nhất Hạ, Cổ Nhạc nghe xong cười nhạo, uống nươc, không có tinh thần, cũng không có trả lời.
Đây là cửa hàng tự phục vụ.
Muốn uống cái gì tới quầy mới có.
A Lộ thấy mình uống xong rồi, hướng quầy đi mất, Cổ Nhạc buông ly xuống, xuyên thấu qua pha lê trong lúc vô ý thoáng nhìn, nhìn đến một bóng hình, thực sự sửng sốt.
Kỷ Hạo yên lặng đứng ở cách đó không xa nhìn hắn.
Cổ Nhạc cùng hắn ánh mắt đối diện, Kỷ Hạo chậm rãi lui về sau, chạm đến tay vịn thang máy, Cổ Nhạc cơ hồ lập tức đứng lên, hướng ra ngoài cửa hàng chạy vội đi.
A Lộ bưng đồ uống trở về, nhìn không thấy Cổ Nhạc, kỳ quái.
Hắn ngước mắt, thấy Cổ Nhạc đi xuống thang máy, khó hiểu, vội vàng đuổi theo.
“A Nhạc?” Cũng trong nháy mắt, Cổ Nhạc biến mất khỏi tầm mắt A Lộ.
A Lộ cảm thấy kỳ quái, trong lòng ý thức không thích hợp, vội vàng đi xuống, chạy ra ngoài.
Cổ Nhạc truy đuổi một đường theo Kỷ Hạo, đi tới một con hẻm nhỏ hẻo lánh.
Thấy không có người, Cổ Nhạc nghĩ nghĩ, lúc này mới phát hiện tình huống có dị.
Không xong!
Hắn bị người ‘ câu cá ’.
Hắn lùi bước, cảnh giác nhìn quét chung quanh, nghe được thanh âm, quay người lại, không nghĩ đầu trực tiếp ăn một côn.
Đau, không kịp thấy rõ rốt cuộc là ai Cổ Nhạc đã ngã xuống.
Đến lúc tỉnh lại, nhìn qua, hắn cả người đầy thương tích, thời gian cũng đã là buổi tối.
Hắn bị người treo lên như một bao cát. Trên đầu cùng bên miệng đều là máu. Đôi tay trói lại, thịt nơi cổ tay tươm ra, dây thừng dinh đầy máu.
“Khụ…… Khụ……King……?”
Kỷ Hạo trong tay là dây xích, đang đứng ở trước mặt hắn, nhìn hắn.
Cổ Nhạc giãy giãy muốn thoát khỏi dây thừng, trói rất chặt, căn bản không có biện pháp thoát ra. Cổ Nhạc trong lòng tràn đầy lửa giận, bất đắc dĩ nhưng đầu đã hỗn độn, muốn trốn, phản ứng lại trì độn.
“……King……”
“Ngươi không nên chạm vào hắn……” Kỷ Hạo sâu kín, ngước mắt: “Hắn rõ ràng đã cự tuyệt ngươi, vì cái gì…… Vì cái gì ngươi còn muốn chạm vào hắn?”
Bệnh viện lần đó, Kỷ Hạo kỳ thật không phải lần đầu tiên thấy Cổ Nhạc.
Lúc trước Cổ Nhạc đã từng đến công ty Nhất Hạ đón Nhất Hạ, hắn cũng đi đón, vừa lúc bị hắn bắt gặp.
Khi đó hắn không có hiện thân.
Bởi vì sợ Cổ Nhạc ở trước mặt Nhất Hạ nhận ra hắn.
Sau đó Nhất Hạ không có đi cùng Cổ Nhạc, hắn thở dài nhẹ nhõm, thấy Nhất Hạ cùng Thẩm Võ lên xe, vội vàng sửa lại, nói đáp tắc xi ở trước nhà Nhất Hạ.
Kỷ Hạo nằm mơ cũng chưa nghĩ đến, trong khoảng thời gian mình biến mất thế nhưng bị Cổ Nhạc chui vào chỗ trống.
Hắn không tiếp thu được.
Càng không muốn nghe Nhất Hạ giảo biện giải thích, chỉ cảm thấy người trước mắt ……Đáng chết!!
Kỷ Hạo đi đến phía dưới cây đại thụ, một chân dẫm lên tahan cây chống đỡ trọng lượng, cởi ra một đầu dây thừng.
Cổ Nhạc cả người rơi xuống một chút, lại bị Kỷ Hạo cắn răng kéo lên càng cao, hai chân cách mặt đất xa hơn, bị kéo tới giữa không trung.
Kỷ Hạo đặt dưới chân Cổ Nhạc một thùng xăng.
Chất xung quang mấy món bắt lửa, mở thùng xăng.
Hắn hút thuốc, thở ra một ngụm, ngước mắt liếc về phía Cổ Nhạc, đột nhiên, đem thuốc ném vào.
Có lửa, thùng xăng bùng lên, đem toàn bộ mọi thứ xung quanh đốt sáng bừng lên.
Kỷ Hạo lui về sau, thấy ngọn lửa bốc cao, thẳng hong lòng bàn chân Cổ Nhạc, chậm rãi, lại lui một bước, xoay người, rời đi……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...