Diệp Phồn Tinh không muốn cùng Diệp mẫu đi, nhưng, nhìn những người khác, cô chỉ muốn để cho mẹ vội vàng từ nơi này đi nhanh, tránh cho nói gì nữa đả thương người.
Cô thấp giọng mở miệng nói: "Con đây trước đưa ba mẹ trở về."
Nhưng trong lòng có chút tuyệt vọng.
Lần này trở về, cũng không biết sau đó còn có thể hay không thể trở lại đây?
Khả năng cô cũng sẽ không trở lại nữa nơi này, cũng cũng sẽ không bao giờ đi học.
Khả năng cô sẽ bị sống dựa theo mong muốn của mẹ!
...!
Diệp Phồn Tinh đứng lên, dự định đi theo Diệp mẫu rời đi, lại bị một cái tay túm trở về vị trí.
Cô sửng sốt một chút, nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ, không muốn để cho anh lo lắng, ra vẻ giọng buông lỏng nói: "Đại thúc, tôi chính là đưa bọn họ trở về."
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô, anh nhìn ra được, Diệp Phồn Tinh không muốn trở về, cô trước cũng đã nói, cô không muốn lại trở về cái nhà kia.
Cũng nhìn ra được, cô giờ phút này quyết định đi theo Diệp mẫu là nghĩ chu toàn mặt mũi của anh.
Anh bình tĩnh mở miệng: "Em lưu lại, để cho Tưởng Sâm lái xe đưa bọn họ trở về."
"Nhưng là..."
"Diệp Phồn Tinh, ngươi còn không đi?" Diệp mẫu chạy tới cánh cửa, thấy Diệp Phồn Tinh còn ngồi ở chỗ đó, không nhịn được thúc giục.
"Tưởng Sâm." Phó Cảnh Ngộ mở miệng, Tưởng Sâm nghe được âm thanh, vội vàng đi vào, "Phó tiên sinh."
"Lái xe đưa thúc thúc a di trở về."
Tưởng Sâm nhìn Diệp phụ một cái cùng Diệp mẫu, nghĩ đến Diệp mẫu công kích Phó Cảnh Ngộ như thế, Phó Cảnh Ngộ còn đối với bọn họ khách khí như vậy.
"Ừ."
Hắn đáp một tiếng, đối với Diệp phụ Diệp mẫu nói: "Thúc thúc a di, đi thôi, tôi đưa các người trở về."
Diệp mẫu còn nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, "Diệp Phồn Tinh, ngươi có đi hay không?"
Diệp Phồn Tinh nghe lời của mẫu thân, nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, "Đại thúc, tôi..."
"Cảnh Ngộ, vẫn để cho Tinh Tinh cùng mẹ trở về đi thôi." Mẹ Phó rất là bất đắc dĩ, Diệp mẫu đều nói khó nghe như vậy, lại giữ Diệp Phồn Tinh chỉ sẽ để cho mọi người đều khó xử.
Phó Cảnh Ngộ rất giữ vững: "Nếu như Tinh Tinh phải về nhà, con sẽ theo cô ấy trở về.
Hiện tại cô ấy không muốn trở về, cho nên, thúc thúc a di đi về trước đi!"
Diệp mẫu mạnh mẽ cùng vô lý, với anh mà nói chẳng có tác dụng gì.
Bữa ăn cơm này, là anh đồng ý, cho nên, bất kỳ hậu quả gì, anh tới gánh vác.
Thấy anh muốn Diệp Phồn Tinh lưu lại, Diệp mẫu giận đến liền muốn đi qua túm Diệp Phồn Tinh, bị Tưởng Sâm ngăn lại, "A di, Phó tiên sinh khách khí với bà, là bởi vì bà là mẹ của Diệp tiểu thư, bà không nên không thức thời."
Hắn cũng không phải là Phó Cảnh Ngộ, chọc tới, hắn mới sẽ không khách khí với Diệp mẫu.
Tưởng Sâm rất cao lớn, biểu tình trên mặt cũng rất nghiêm túc, đứng ở trước mặt Diệp mẫu, khí thế trực tiếp nghiền ép, Diệp mẫu nhìn lấy hắn, phát hiện Tưởng Sâm có chút không dễ trêu trọc, không thể làm gì khác hơn là đi trước.
-
Diệp mẫu đi xong, trong phòng khách yên tĩnh lại.
Mẹ Phó đứng lên, "Chúng ta cũng đi về trước đi!"
Bà hôm nay quả thật có chút thương tâm.
Lúc trước đều là người khác xin muốn gả cho con trai của bà, nhưng là bây giờ, Tô Lâm Hoan chạy liền coi như xong...!Diệp mẫu lại là người như vậy, thật là làm cho bà khó chịu.
Phó Linh Lung nhìn lấy mẹ Phó như vậy, bận rộn đứng lên, "Cái kia Cảnh Ngộ, chúng ta đi về trước, nơi này con xử lý một chút."
"Được."
Phó Cảnh Ngộ là bình tĩnh nhất, phảng phất người Diệp mẫu công kích không phải là anh vậy.
Phó Linh Lung phụng bồi ba mẹ của Phó Cảnh Ngộ rời phòng bao, trong phòng khách chỉ còn lại Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ hai người.
Phó Cảnh Ngộ nhìn người đem mặt chôn ở trong ngực mình, thân thể Diệp Phồn Tinh một mực run rẩy, có thể nghe được tiếng cô thấp giọng khóc sụt sùi.
Anh xoa xoa đầu của cô, ôn nhu hỏi: "Em khóc cái gì?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...