Đại Thúc Nhẹ Nhàng Hôn


"Tôi sai chỗ nào?" Diệp Phồn Tinh một mặt mơ màng, cho nên đại thúc là tại trừng phạt cô sao?
Có thể, cô đã làm sai điều gì?
Phó Cảnh Ngộ: "..."
Anh nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, phát hiện cô tuổi còn nhỏ, người còn rất đơn thuần, nghĩ cũng không nhiều.

Chính là bởi vì như vậy, anh mới không muốn hù doạ cô.

Phó Cảnh Ngộ xoa xoa đầu của cô, cưng chìu nói: "Lần sau chị gọi em làm những thứ này, em đừng nghe chị ấy.

Chị ấy chính là nghĩ lung tung, cũng là gạt người."
"Gạt người à?" Diệp Phồn Tinh có chút không thể tin được, nhìn chị nói nghiêm túc như vậy, cô còn tưởng rằng thật đáng tin.


Phó Cảnh Ngộ nghiêm trang nói: "Dĩ nhiên! Tôi đều ăn nhanh ói, một chút dùng cũng không có.

Lần sau em còn đem tới, em liền thay tôi uống đi!"
Nghe muốn để cho mình uống thuốc, Diệp Phồn Tinh vội vàng lắc đầu, "...!Khổ như vậy, tôi không muốn uống."
Cô mặc dù là người có tâm hồn ăn uống, nhưng, đặc biệt sợ khổ, cũng đặc biệt ghét thuốc bắc.

Nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của cô như vậy, Phó Cảnh Ngộ cười một tiếng, trách cứ: "Vậy em nhẫn tâm cho tôi uống? Tôi thật là uổng phí yêu thương em rồi!"
"..." Bị anh nói như thế, Diệp Phồn Tinh cũng cảm thấy, chính mình thật giống như rất không có lương tâm.

Cô nói: "Được rồi, lần sau tôi không cầm tới rồi."
Phó Cảnh Ngộ lúc này mới hài lòng gật đầu, cầm chén thả lại trong tay cô, "Cầm chén trả lại cho chị ấy."
Phó Linh Lung còn ở dưới lầu chờ các loại tin tức, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh xuống, vội vàng hỏi: "Như thế nào đây? Nó uống rồi sao?"
"Không có." Diệp Phồn Tinh lắc đầu, "Đại thúc nói thuốc này vô dụng, sau này đừng nấu cho anh ấy."
"Nó cũng không uống làm sao sẽ biết thuốc này vô dụng? Em liền không có khuyên hắn một chút?" Phó Linh Lung cau mày, vốn là cho là Diệp Phồn Tinh đi, sẽ tương đối hữu dụng đây!
Diệp Phồn Tinh nói: "Em khuyên rồi, anh ấy không có nghe."
Không chỉ không có nghe, còn đem cô thật tốt giáo huấn một trận.

Mặc dù không muốn đắc tội Phó Linh Lung, có thể cô càng không muốn chọc đại thúc mất hứng.


Phó Linh Lung nói: "Cái con người này thật là không được tự nhiên."
Diệp Phồn Tinh không nhịn được bao che nói: "Thuốc chát quá, em ngửi còn không chịu nổi, vậy nên không thể cho anh ấy uống được."
"Chị đây còn không phải là vì nó sao?" Phó Linh Lung cảm giác nổi khổ tâm của mình đều trắng mất, "Nếu nó không tốt hơn được, hai người các em cũng không thể không muốn hài tử chứ? Em không ngại, ba mẹ còn để ý đây."
Lại nhắc tới cái đề tài này...!
Diệp Phồn Tinh nói: "Em tuổi tác còn nhỏ, không gấp."
Cô còn chưa lên đại học, cũng không thể hiện tại liền sinh con đi!
Phó Linh Lung nhìn Diệp Phồn Tinh bộ dáng nghiêm túc, nở nụ cười, "Được, em đi nghỉ trước đi! Chị suy nghĩ một chút biện pháp khác."
"Biện pháp khác?" Diệp Phồn Tinh luôn cảm thấy, có một loại dự cảm xấu.

Hơn nữa, cô cảm giác, chị nghĩ ra được biện pháp, đều là hố cô đây?
Phó Linh Lung nhìn đồng hồ, "Đến lúc đó lại nói cho em, chị ngày hôm nay phải đi về, Bảo Bảo đưa Triệu Gia Kỳ đi ra ngoài bây giờ còn chưa trở lại, cũng không biết đi làm gì, chị đi tìm nó một chút!"
Nghe được Triệu Gia Kỳ cùng Cố Vũ Trạch, Diệp Phồn Tinh không có lên tiếng.

Chẳng qua là không nghĩ tới, Cố Vũ Trạch tốt với Triệu Gia Kỳ như vậy.


Liền ngay cả biết Triệu Gia Kỳ bêu xấu chính mình, hắn cũng tiếp tục cùng với Triệu Gia Kỳ ở chung một chỗ?
-
Diệp Phồn Tinh trở về lên trên lầu, Tưởng Sâm đang cùng Phó Cảnh Ngộ nói chuyện, điện thoại di động của cô vang lên, sợ quấy rầy đến bọn họ, cho nên trốn vào trong phòng tắm nghe điện thoại.

"Chị, ngày mai có rãnh không? Chúng ta ăn chung bữa cơm đi!" Điện thoại của Diệp Tử Thần.

Mặc dù đối với ba mẹ rất có ý kiến, nhưng là, Diệp Tử Thần đối với chính mình tốt vô cùng.

Diệp Phồn Tinh thái độ cũng tốt: "Em ở thành phố Giang Châu?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui