Tưởng Sâm cũng nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, hai người nói, bọn họ toàn bộ đều nghe được, cô như vậy mở mắt nói bừa, thật giống như có chút quá phận chứ?
Điển hình tác phong tâm cơ kỹ nữ!
Phó Cảnh Ngộ nhìn Cố Vũ Trạch, nói: "Cố Vũ Trạch khi nào có thể mắng chửi người?"
"Liền mới vừa nói." Diệp Phồn Tinh nói: "Hắn nói tới khó nghe, còn nói em không xứng ở trong nhà này...!Nói muốn đem em đuổi ra ngoài.
Đại thúc..."
Diệp Phồn Tinh tội nghiệp mà nhìn Phó Cảnh Ngộ, hiển nhiên là Bạch Liên Hoa khích bác ly gián.
Cố Vũ Trạch cắn răng, mẹ, hắn lần đầu tiên có xúc động muốn đánh người.
Phó Cảnh Ngộ nghiêm túc nhìn Cố Vũ Trạch, dường như tin tưởng lời nói của Diệp Phồn Tinh, "Thật sao?"
"Không có." Cố Vũ Trạch cứng rắn chắc chắn mà giải thích.
Trong lòng đã sắp bị Diệp Phồn Tinh tức chết.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Từ khi ta bị bệnh, rất lâu không có rèn luyện ngươi rồi, vừa vặn hôm nay có rảnh rỗi.
Đi chạy hai mươi vòng trở lại."
"Cái gì?" Cố Vũ Trạch không dám tin tưởng nhìn Phó Cảnh Ngộ.
Tưởng Sâm cũng có chút ngoài ý muốn, "Phó tiên sinh, hiện tại nóng như vậy, chạy hai mươi vòng sẽ chết."
"Ai bảo hắn không hiểu được tôn trọng trưởng bối?" Phó Cảnh Ngộ nhìn Cố Vũ Trạch, ánh mắt tràn đầy uy nghiêm.
Tưởng Sâm cảm thấy, hắn hoàn toàn không hiểu Phó Cảnh Ngộ rồi.
Rõ ràng chính là Diệp Phồn Tinh đang nói dối, nhưng, Phó Cảnh Ngộ chẳng những không có phơi bày Diệp Phồn Tinh, ngược lại giúp người xấu làm điều ác, cái này đối với Cố Vũ Trạch có phần quá không công bằng chứ?
Ánh mắt của Cố Vũ Trạch rơi trên người Diệp Phồn Tinh, Diệp Phồn Tinh lại chỉ cúi đầu, ngón tay nhàn nhã cuốn đuôi tóc của mình, dáng vẻ vô tội.
Cái này không trách cô a!
Nếu như hắn chỉ là nói một chút cô liền coi như xong, nhưng hắn là nói đại thúc, cô làm sao có thể không cho hắn bị giáo huấn một chút.
Phó Cảnh Ngộ nhìn ánh mắt không phục của Cố Vũ Trạch, "Còn không mau đi?"
Cố Vũ Trạch rất mau liền đi.
-
Lầu hai, Diệp Phồn Tinh ngồi xổm ở bên chân Phó Cảnh Ngộ, giúp anh xoa bóp hai chân, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Cố Vũ Trạch chạy bộ Cố Vũ Trạch quanh đường đua.
Mặt trời rất lớn, không có điều hoà, cả người giống như lửa đốt chứ đừng nói còn muốn chạy bộ.
Tóc và quần áo của Cố Vũ Trạch đều đã ướt đẫm rồi, nhưng bởi vì là Phó Cảnh Ngộ ra lệnh cho hắn, hắn lại không dám chống lại, chỉ có thể kiên trì chạy xong.
Diệp Phồn Tinh nhìn hắn như vậy, cũng không cảm thấy thương tiếc, ngược lại có chút không thoái mái.
Có mắt không tròng, tùy tiện bị Triệu Gia Kỳ nói mấy câu liền bị lừa, ngu xuẩn muốn chết!
Giúp đỡ Triệu Gia Kỳ đối phó cô, bỏ đá xuống giếng, hèn hạ vô sỉ!
Công kích cô liền coi như xong, liền công kích cậu ruột hắn đang bị thương, đáng đời bị giáo huấn.
...!
Diệp Phồn Tinh trong lòng đang thoải mái, đột nhiên nghe được Phó Cảnh Ngộ mở miệng, "Tinh Tinh."
Cô ngẩng đầu lên nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, "Đại thúc."
Chỉ thấy Phó Cảnh Ngộ con ngươi thâm ý nhìn cô, ánh mắt rất là phức tạp.
Diệp Phồn Tinh ngẩn người, cúi đầu xuống, thật không dám nhìn ánh mắt của anh, "Sao vậy?"
Đại thúc làm sao nhìn cô như vậy?
Không phải là nhìn ra cô đang nói láo rồi đi?
Diệp Phồn Tinh thật ra thì không yên lòng, cô vẫn là một người an phận, cũng không thích làm loại chuyện này, đùa bỡn tâm cơ như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Sợ bị Phó Cảnh Ngộ nhìn ra.
Nếu để cho đại thúc biết rồi, anh sẽ ghét cô chứ?
Làm sao bây giờ?
Cô có chút hối hận.
Phó Cảnh Ngộ tay đặt ở trên đầu của cô, động tác rất ôn nhu, thân thể của Diệp Phồn Tinh nho nhỏ mà run lên một cái.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, nhìn ra được cô trong lòng nghịch ngợm, không nhịn được muốn cười.
Mới vừa ở trước mặt mình, diễn không phải là tốt vô cùng sao, liền không kiềm được rồi hả?
Nhìn cô như vậy, anh lại cảm thấy cô có chút đáng yêu.
Nếu như đổi thành Triệu Gia Kỳ, ở trước mặt anh đùa bỡn tâm cơ, anh sẽ cảm thấy ác tâm.
Có thể nếu đổi lại là Diệp Phồn Tinh...!Anh không biết tại sao lại không có cảm thấy ghét một chút nào.
Dù là người cô đối phó là Cố Vũ Trạch....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...