Lam Phi tức giận chất vấn, làm mi mắt cụp xuống của Lăng Vũ không ngừng run rẩy. Cũng không phải làm ra vẻ, rốt cuộc đối phương có đùa mình hay không Lăng Vũ cũng không để ý. Bởi vì chỉ là muốn trải qua cuộc sống bình đạm, cũng không nghĩ tới cùng những người giàu có này dây dưa cái gì. Nhưng một nguyện vọng nhỏ nhoi lại tựa hồ không phải dễ dàng thực hiện.
Có lẽ lúc trước đừng có gặp, cũng sẽ không có một loạt sự tình phát sinh về sau. Chỉ là thời gian không cách gì quay ngược. Sự gặp gỡ lúc trước đã là chú định, dù Lăng Vũ muốn hai người thành xa lạ, nhưng ông trời lại không cho như ý nguyện. Còn bắt bọn họ, hai người không cùng thế giới kéo lại cùng nhau. Vốn tưởng thoát khỏi, mà đối phương lại luôn lặp đi lặp lại nhiều lần tìm tới.
Giương mắt nhìn nhìn người trước mắt tỏ ra ương ngạnh. Thấy đối phương hai tròng mắt nhiễm tức giận, rồi lại mang theo chút ủy khuất, trong lòng Lăng Vũ lại thấy muốn cười.
Ủy khuất sao? Thế giới này càng ngày càng điên rồi? Cậu ấm trước mắt này chỉ biết du hí nhân gian cũng sẽ lộ ra thần sắc ủy khuất. Vậy mình thì sao? Chính mình nên lộ ra cái dạng biểu tình gì đây? Chẳng lẽ vì đối phương hạ thấp tư thái mà lộ ra biểu tình cảm động đến rơi nước mắt sao? A...
Nhìn người bị chính mình dùng hai tay khống chế không nói một lời, Lam Phi trong lòng cảm giác càng lúc càng mê mang. Hắn phát hiện mình càng ngày càng không hiểu thấu người này. Biểu hiện ra loại sắc mặt này làm hắn không thể hiểu nổi.
Hắn có thể từ trên mặt Lăng Vũ nhìn ra nội tâm cất giấu gì, nhưng vô phương biết được lý do.
Có lẽ người này trải qua quá khứ thống khổ khó mà giải bài cho người khác hiểu. Bằng không cũng sẽ không mỗi lần gặp mặt đều sẽ lộ ra ánh mắt u thương. Mà mỗi lần nhìn thấy ánh mắt chứa đựng u buồn kia, đều sẽ làm hắn có chút không đành lòng cùng đau lòng.
Nhưng tưởng tượng đến mình tận lực thay đổi, lại vẫn không có được ưu ái. Từ trước tới nay hắn đều là kiêu ngạo vô cùng, không thể chịu đựng được cảm giác hết lần này đến lần khác bị bỏ qua.
Tuy rằng hắn thực không muốn tức giận đối với người này, nhưng cứ bị bỏ qua hắn không thể chịu đựng được. Hắn muốn cái người xinh đẹp này trong mắt phải in lại hình ảnh của hắn.
Hắn công nhận mình thực ích kỷ. Bởi vì hắn hy vọng trong mắt người này chỉ có thể có một mình hắn. Nhưng từ đầu chí cuối Lăng Vũ đều không đem hắn để ở trong mắt.
Hắn phát hiện người này tựa hồ đối với bất luận người nào cũng duy trì một khoảng cách. Mà cái khoảng cách kia vô pháp vượt qua.
Nắm thật chặt tay chống ở vách thang máy. Nội tâm bỗng nhiên có chút ngo ngoe rục rịch, làm lý trí rối rắm chậm rãi biến mất hầu như không còn. Lam Phi buông một bàn tay, hướng cằm nhỏ siết chặt, sau đó cúi đầu hôn lên cánh môi có chút trắng bệch kia.
Đôi mắt đa tình nhìn chằm chằm trên khuôn mặt có chút ít biến hóa của Lăng Vũ. Hắn cho rằng đối phương sẽ giãy giụa, lại phát hiện khi mình hướng đến cánh môi, Lăng Vũ chỉ là chậm rãi khép lại đôi mắt, lạnh nhạt tiếp thu nụ hôn.
Nhìn thấy Lăng Vũ lạnh nhạt như vậy, Lam Phi càng lúc càng khó chịu, thậm chí có chút bực bội. Đôi mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Nếu đã như vậy đối với tôi, vậy tôi cũng không có gì cần cố kỵ. Tôi sẽ khiến cho anh hưởng thụ kỹ thuật hôn của mình đi!
Ý nghĩ như vậy, Lam Phi trong lòng bồi hồi, càng thúc đẩy hắn phun ra tích tụ trong lòng, mạnh dạn hôn xuống.
Hắn đã hôn môi vô số lần, nhưng ở lần này cảm thụ ra một loại phong vị khác. Cánh môi rất mềm mại khiến hắn mê mẫn.
Không thể tin được, cứ như liếm kẹo vậy. Thật mềm mại như kẹo bông gòn, cảm giác thập phần tốt đẹp!
Thì ra hôn môi cũng sẽ có cảm giác như vậy. Tư vị này hắn trước nay không có lĩnh hội qua.
Không thỏa mãn chỉ là liếm cắn cánh môi, Lam Phi vươn đầu lưỡi cạy mở khớp hàm, xâm nhập vào trong khoang miệng Lăng Vũ.
Sau đó hắn bắt đầu điên cuồng càn quét mọi góc trong khoang miệng Lăng Vũ. Lúc sau còn không ngừng quấn lấy cái lưỡi nhỏ không ngừng trốn tránh. Quá thơm ngọt, hắn bắt đầu mút, hút, chọc, quét.
Cảm nhận được Lam Phi nhiệt tình, Lăng Vũ chỉ nhắm chặt hai mắt, nên không thấy Lam Phi giờ phút này có bộ dạng hưởng thụ.
Muốn né tránh, nhưng người kia có cho cơ hội sao? Phỏng chừng mình càng tránh né càng sẽ kích thích người kia nổi lên ham muốn chinh phục cho bằng được! Vậy còn không bằng cứ thuận theo. Có lẽ thời gian dài, hắn sẽ thấy vô vị. Chán ngán rồi có lẽ sẽ không tìm đến dây dưa. Mà mình có lẽ có thể hoàn toàn thoát khỏi dây dưa gây mệt nhọc, sẽ quay về sinh hoạt bình thản!
Nghĩ như vậy, Lăng Vũ liền thả lỏng chính mình, tiếp thu sự điên cuồn của Lam Phi.
Lam phi càng lúc càng hôn sâu.
Có lẽ bởi vì hai người ở trong thang máy, vốn dĩ không khí loãng, Lam Phi càng ngày càng điên cuồng đoạt lấy, làm Lăng Vũ hô hấp có chút không thuận.
Rồi lại không thể tránh đi, chậm rãi Lăng Vũ cảm thấy mình có chút choáng váng, thân thể cũng chậm rãi biến mềm.
Toàn thân mệt mỏi không thể đứng thẳng, may mắn là dựa lưng vào vách thang máy mới còn có thể chống đỡ. Bằng không hiện tại khẳng định đã hôn mê, cũng có thể bị hôn đến thân thể nhũn ra xụi lơ trên mặt sàn. Như vậy thật mất mặt.
Trong thang máy độ ấm bởi vì hai người hôn kịch liệt mà chậm rãi tăng lên. Độ nóng làm hai người đều bắt đầu có mồ hôi trên trán, chỗ tiếp xúc càng thêm dâm mĩ.
Khi hai người đang hôn kịch liệt, thang máy vang lên một tiếng "đinh". Tầng lầu hai người cần đến đã tới rồi.
Ở thời điểm cửa thang máy dần mở ra, Lam Phi có chút không nỡ rời khỏi khoang miệng như kẹo ngọt của Lăng Vũ.
Kết thúc này từ trước tới nay là hưởng thụ nhất!
Liếm liếm cánh môi, Lam Phi trong lòng cảm thán.
Hương vị vừa rồi thật tuyệt. Thật mỹ vị!
Mở hai mắt có chút mông lung, Lăng Vũ nhìn Lam Phi trước mắt còn có vẻ chưa đã thèm, chậm rãi quay đầu thở dồn dập. Khuôn mặt cũng bởi vì thiếu oxy mà nghẹn đến đỏ bừng.
Nhìn hình ảnh trước mặt, tâm tình Lam Phi lại một lần nhộn nhạo lên. Sau đó nheo lại cặp mắt thưởng thức. Giờ phút này Lăng Vũ càng lộ ra thập phần dụ hoặc.
Người này trước sau như một, luôn xinh đẹp. Mà giờ phút này càng quyến rũ. Thật sự nhìn không thấy chút nào giống một người đàn ông bước vào tuổi 30!
Chậm rãi khôi phục lực khí, Lăng Vũ liền bắt đầu sửa sang lại quần áo có chút hỗn độn, liền bước ra khỏi thang máy. Nơi làm cho có chút hít thở không thông.
Từ đầu tới đuôi Lăng Vũ thủy chung không có nhìn Lam Phi, cái người vừa rồi cùng mình hôn kịch liệt.
Nhìn Lăng Vũ như vậy, trong lòng Lam Phi cảm thấy thất bại, càng lúc càng tăng.
Mình lại một lần nữa xúc động. Đã làm anh ấy hoàn toàn chán ghét chính mình sao?
Lam Phi có chút thống khổ nghĩ như vậy.
Không biết nên làm cái gì bây giờ. Phải đền bù, nhưng anh ấy sẽ tiếp thu sao?
Dù sao chưa có sự cho phép của người ta mà cường hôn. Trước kia hắn hôn Lăng Vũ đều sẽ điên cuồng giãy giụa. Mà lần này lại không có làm ra bất luận động tác chống cự nào. Cái loại biểu tình nhận mệnh này, làm trong lòng Lam Phi đột nhiên đau đớn.
Đau! Ngực rất đau!
Đây là cảm giác trước nay hắn chưa có trải qua, lại ở thời điểm xâm phạm người này cảm nhận được.
Dần dần, đôi mắt đa tình khiến người ta điên cuồng mê luyến chậm rãi mất đi thần thái lúc trước, lộ ra vô hạn hối hận.
Nhìn cửa thang máy chậm rãi khép lại, Lam Phi cũng không đi ngăn cản, chỉ là rũ đầu nhìn mặt sàn trơn bóng.
Sau một lát, Lam Phi nâng ngón tay thon dài tay ấn số "1". Sau đó đôi tay cắm ở trong túi quần, nghiêng người dựa vào vách thang máy.
Thang máy chậm rãi đi xuống.
Đôi mắt tràn ngập hối hận giờ phút này chính là ngơ ngác nhìn chằm chằm nơi nào đó. Cũng không thể lý giải cảm xúc đang chậm rãi thẩm thấu đến sâu trong nội tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...