Trong văn phòng Tổng giám đốc là một mảnh hỗn độn, duy nhất chỉnh tề chính là sô pha. Mà trên sô pha, giờ phút này đang nằm một thanh niên mười tám mười chín tuổi. Khuôn mặt đẹp trai lại thập phần khó chịu, nhắm chặt hai mắt nhìn không rõ thần sắc. Đôi môi lại không ngừng đóng mở, một tay cầm di động áp vào tai.
Nhìn dáng vẻ này là đang cùng người khác nói điện thoại, chỉ là nói một hồi thành rống lên. Ngữ khí khó chịu, có thể biết hắn đang cùng người đầu bên kia điện thoại lý luận cái gì đó. Đến cuối cùng, hắn xoay người liền ngồi dậy, sau đó nói một câu.
"Đồ không tuân thủ lời hứa!"
Nói xong hắn dùng sức ném điện thoại đi. Cái điện thoại đáng thương quay cuồng vài vòng cuối cùng va vào mặt tường, rồi rơi xuống, hoàn toàn dập nát. Nhìn điện thoại di động bị chính mình ném trên mặt đất, thanh niên oán hận trừng mắt nhìn một cái, cũng không đi xem. Cái di động kia làm hắn phiền lòng.
Lại một lần nữa ngã lưng trên sô pha. Lúc này điện thoại bàn trong văn phòng vang lên. Bực bội la một tiếng, hắn liền đem gối ôm trên sô pha che lại lỗ tai. Không muốn tiếng chuông chán ghét truyền tiến lỗ tai, hai chân còn không ngừng đá đá sô pha.
Qua một phút đồng hồ, chuông điện thoại rốt cuộc ngừng lại, lúc sau cũng không còn có vang lên nữa.
Đã không có tiếng chuông phiền chán, thanh niên mới đem gối ném ở trên mặt đất, sau đó nhìn văn phòng bị chính mình làm cho hỗn độn.
Đôi môi vì tức giận mà phát run, đầu tóc rối lung tung, đã không còn tạo hình soái ca gọn gàng như trước.
Nghĩ tới cuộc điện thoại vừa rồi, thanh niên lại ghé vào trên sô pha, cầm lấy một cái gối mắng:
“Ông anh chết tiệt, đồ xấu xa, nói không giữ lời. Nói cho người ta nghỉ phép hai tháng, thế nhưng lại gọi người ta đến cái công ty siêu cấp nhàm chán này làm, chính mình lại trốn đến nơi khác tiêu dao sung sướng! Ôi ôi… bờ cát trắng... những thân hình gợi cảm… Ông anh xấu xa… Lần sau không bao giờ tin tưởng anh nữa! Ôi ôi… ước được cùng bạn bè đi chơi… Ôi ôi… ngâm nước nóng… người ta đã lâu không có đi ra ngoài chơi… Đồ con rệp!!!”
Thanh niên nói đến chữ cuối cùng càng kích động, sau đó lại một trận thoá mạ.
Vốn dĩ hôm nay An Nhàn cùng những chiến hữu hẹn đi biển lướt sóng, nhìn những cô gái mặc bikini trên bờ cát, có lẽ còn có khả năng phát sinh một đoạn lãng mạn.
Hắn chính là đã lâu không có được hưởng thụ như vậy nha. Tuy rằng bản thân thích đồng tính, cũng không bài xích mỹ nữ gợi cảm. Với hắn mà nói, chỉ cần có thể thỏa mãn nhu cầu sinh lý tình dục, nam nữ đều không sao cả.
Mà hôm nay vừa lúc là thời tiết tốt, cho nên hắn liền rủ bạn bè đi chơi. Lại không ngờ rằng cái ông anh băng sơn thế nhưng ra chiêu, nói là chi nhánh nước ngoài xảy ra vấn đề, cho nên phải đến bên kia xem xét. Mà trước khi anh ấy trở về, hắn phải ngoan ngoãn quản lý mấy công ty con ở trong nước.
Cái này làm cho hắn thực không phục. Vốn định không đi để ý tới, tính toán chờ anh trai rời đi liền tiêu dao tự tại. Lại không nghĩ tới chính mình còn chưa đi ra khỏi cửa, đã bị thủ hạ của anh trai mạnh mẽ đưa tới nơi này.
Xem ra anh ấy biết mình sẽ không nghe lời, cho nên liền ra tay trước. Sử dụng thủ đoạn cường ngạnh đem mình giam cầm ở công ty này!
Cho nên hắn tức giận gọi điện thoại cùng anh trai đang ở Châu Âu lý luận. Hy vọng có thể thay đổi, lại không nghĩ đến anh trai thế nhưng kiên trì không chịu buông tha. Nói là chỉ cần hắn kiên nhẫn một thời gian, liền cho hắn nghỉ dài hạn. Cái này làm cho hắn không thể tin tưởng.
Một lần không đủ, còn định lừa dối lần thứ hai a! Ôi ôi… Sao bi kịch như vậy?! Tuy rằng mình muốn giúp anh chia sẻ gánh nặng, nhưng cũng phải cho một chút phúc lợi chứ! Công nhân còn muốn nói phúc lợi tiền trợ cấp gì đó. Mà mình cũng coi như là làm việc mệt chết mệt sống nửa năm rồi, đến bây giờ còn chưa có thả lỏng ngày nào!
Tưởng tượng đến mình sinh hoạt bi thảm, An Nhàn lại ở trong lòng âm thầm rơi lệ. Nhưng không ai an ủi hắn. Mà An Diệp ở Châu Âu càng không nhìn thấy hắn đáng thương.
Tức khí một hồi, An Nhàn cũng nhận mệnh tiếp nhận hiện trạng. Nhắm mắt lại nằm ở trên sô pha, tự trấn an. Vừa rồi bởi vì động tác quá hung hăng nên có chút mệt mỏi.
Đang lúc An Nhàn chậm rãi bình phục lại, tiếng chuông điện thoại trên bàn làm việc lại vang lên. Vốn đang có chút buồn bực, An Nhàn vừa nghe đến tiếng chuông điện thoại lại muốn đập cái điện thoại đáng ghét kia. Nhưng cuối cùng hắn vẫn thỏa hiệp.
Dù sao vẫn không thể thật sự đi đánh ông anh mình. Bởi vì anh trai xác thật trả giá quá nhiều cho cơ nghiệp này, mà bên Châu Âu kia là phiền toái nhất. Lần này xảy ra chuyện khẳng định sẽ không dễ dàng giải quyết.
Nghĩ như vậy, An Nhàn liền ngoan ngoãn đi đến bàn làm việc, nhắc điện thoại, hữu khí vô lực nói:
“Anh hả, lại có gì phân phó?”
Đầu kia điện thoại nghe được An Nhàn xưng hô, tức khắc phì cười, sau đó hài hước nói.
“Sao vậy? Lúc này thế nhưng sửa kêu tao là anh nữa! Trước kia ép bức mày cũng không chịu kêu anh! Chẳng lẽ An thiếu gia của chúng ta hôm nay thông suốt?”
Vốn còn hữu khí vô lực, An Nhàn vừa nghe đến giọng điệu cợt nhã tràn đầy hài hước quen thuộc thiếu bị đánh của đối phương, tức khắc giận sôi máu. Vừa rồi còn chưa có xả giận xong, toàn bộ nhằm vào người đầu bên kia điện thoại, hắn rống giận kêu lên:
“Cái thằng trứng thúi, hôm nay bổn thiếu gia tâm tình thật sự không tốt! Mày nếu còn chọc giận tao, tao liền đem mày ném trên giường đùa đến chết, sau đó gọi người tới giúp mày nhặt xác đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...