Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Cùng Phương Na đi ra khỏi thang máy, Lăng Vũ liền lập tức lấy di động ra gọi gấp cho Bách Tiêu.

Chỉ là Lăng Vũ gọi mà điện thoại Bách Tiêu lại truyền đến một giọng nữ rất êm tai.

"Số điện thoại này hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau."

Lăng Vũ không yên tâm lại gọi một lần nữa, điện thoại bên kia vẫn như cũ là cái giọng nữ:

"Số điện thoại này hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau."

Lăng Vũ nhíu chặt mày nhìn di động.

Vừa mới rồi Tiêu Tiêu còn gọi điện thoại cho mình mà. Như thế nào lại đột nhiên tắt máy? Chẳng lẽ di động Tiêu Tiêu đã hết pin sao?

Cái ý tưởng này rất có sức thuyết phục. Di động của mình cũng có khi quên sạc pin mà đột nhiên tắt nguồn đó còn gì. Nhưng Tiêu Tiêu đã nói sẽ đến đón mình. Có thể bởi vì nhìn thấy điện thoại đột nhiên bị ngắt mà lo lắng cho mình hay không? Mình lại chưa có giải thích là vì ở trong thang máy nên mất tính hiệu. Mà theo tính cách Tiêu Tiêu, khẳng định sẽ rất lo lắng cho mà xem. Nhưng hiện tại mình lại không về được, con gái nhà người ta đã chờ mình lâu như vậy, còn giúp hoàn thành công việc. Nếu mình lại nói có việc phải đi về trước, thì khẳng định là quá không có lễ độ rồi. Thôi ăn một bữa cơm cũng không tốn bao nhiêu thời gian, chờ ăn xong liền về ngay là được. Chỉ là Tiêu Tiêu rất nóng nảy, nếu nhận định mình đã xảy ra chuyện, khẳng định sẽ gấp đi tìm khắp nơi!

Nghĩ đến Bách Tiêu đang sốt ruột, Lăng Vũ lại nhíu hạ mày, mong muốn trở về càng mãnh liệt. Nhưng trước mắt còn có chuyện phải làm, đành từ từ vậy.


Mà đứng bên cạnh, Phương Na cũng coi như là người có vô số kinh nghiệm. Nhìn thấy Lăng Vũ không ngừng biến hóa biểu tình, cô liền biết đối phương khẳng định là đang có chuyện gì.

Chẳng lẽ là bởi vì vừa rồi điện thoại không liên lạc được?

Vì thế Phương Na có thiện ý nói với Lăng Vũ.

"Lăng Vũ, có phải anh có chuyện gì hay không? Nếu có việc chúng ta hẹn lại lần sau đi! Dù sao cũng chỉ là ăn cơm nhận lỗi, khi nào cũng có thể!"

Đang phiền não Lăng Vũ đột nhiên nghe được Phương Na dò hỏi, còn nói sửa lại cuộc hẹn. Nhưng sao được, dù sao hôm nay người ta còn giúp mình nhiều như vậy. Trừ việc Phương Na nói nhận lỗi, bản thân Lăng Vũ cũng muốn cảm tạ cô ấy mới được. Nghĩ như vậy, Lăng Vũ quyết định đem chuyện Bách Tiêu gát lại.

Nếu đã đáp ứng người ta rồi, vậy nhất định phải làm được. Chỉ là bữa cơm này sửa là mình mời!

Vì thế Lăng Vũ kiên quyết nói với Phương Na.

"Không có việc gì, chúng ta vẫn là đi ăn trước. Có chuyện gì chờ ăn xong lại xử lý. Ăn no là quan trọng nhất. Ăn ở đâu do quý cô quyết định. Tôi đối với nơi này không phải rất quen thuộc!"

Nói xong, Lăng Vũ cười ngây ngô với Phương Na. Đến chỗ này trừ bỏ đi tìm công việc, hình như còn chưa đi dạo lần nào. Đối với khu này đích xác rất là xa lạ, trừ chung quanh khu nhà trọ, chỗ khác Lăng Vũ cũng chưa có đi qua.

Xem ra phải tìm thời gian đi ra ngoài dạo một vòng. Dù gì về sau phải sống và sinh hoạt tại đây trong thời gian dài, khẳng định phải biết rõ hoàn cảnh, quen thuộc đường đi một chút!

Hạ quyết tâm xong Lăng Vũ quyết định ngày nghỉ sẽ đi ra ngoài dạo một lần.

Phương Na nghe Lăng Vũ nói như vậy, cũng không lại kiên trì, vì thế liền gật gật đầu. Sau đó hai người đón một chiếc taxi.

Nói một cái tên nhà hàng cho tài xế. Tài xế liền mở bản đồ, dựa theo địa chỉ di chuyển đến nơi đó.

Ở trên xe hai người không nói chuyện với nhau. Lăng Vũ là bởi vì cũng ít kinh nghiệm tiếp xúc cùng phái nữ, cho nên không biết nên tìm đề tài gì nói cùng Phương Na. Mà Phương Na thì đang nghĩ về chuyện của Âu Dương Hạo cùng Lăng Vũ.

Trải qua thời gian ngắn tiếp xúc, Phương Na đã cơ hồ hiểu đôi chút về Lăng Vũ.

Người đàn ông trước mắt này tuy rằng dáng vẻ rất trẻ nhưng tâm tư thực thành thục. Làm người lại tương đối đơn thuần, ý tưởng tâm tư gì đó thực dễ dàng hiển lộ ở trên gương mặt xinh đẹp.


Có khi Phương Na cảm thấy đối phương cũng không phải là người trưởng thành ba mươi tuổi mà thiếu niên mới lớn mười mấy tuổi. Biểu tình rất là sinh động đáng yêu, mà đối với người bên cạnh đều thực quan tâm.

Từ vừa tiếp xúc mà thấy, người này rất là để ý người bên cạnh, cũng thực vì người bên cạnh mà suy xét. Người có tình có nghĩa như vậy ở xã hội nhân tình đạm mạc đã rất ít thấy. Có lẽ đây là nguyên nhân Tiểu Hạo thích người này đi. Chỉ là người tốt như vậy, vì cái gì vẫn còn độc thân? Chẳng lẽ...

Phương Na vì ý tưởng của mình mà nhíu nhíu mày. Nếu thật sự như cô nghĩ, vậy Tiểu Hạo có cơ hội rồi. Nhưng chỉ sợ bên cạnh anh ta đã có người mình thích. Nếu cái dạng này mà nói, theo tính cách của Lăng Vũ thì tuyệt đối rất chung tình. Như vậy Tiểu Hạo tuyệt đối không có khả năng thành đôi cùng người này. Mà tình yêu đồng tính sẽ không dễ dàng từ bỏ người mình thích.

Cái ý tưởng này làm Phương Na có chút bất an. Cô không muốn em trai đáng yêu ngoan ngoãn của mình chịu thương tổn. Chỉ là Tiểu Hạo hình như rất là thích Lăng Vũ, hơn nữa là loại yêu đến trong xương cốt.

Kỳ thật trước kia Tiểu Hạo đã nói với cô là có thích một người, nhưng khi đó cô cũng không biết Tiểu Hạo thích chính là một người đàn ông. Khi đó cô còn phấn khởi khuyến khích, hiện tại...

Phương Na nhìn nhìn Lăng Vũ, sau đó thu thu tâm thần.

Có lẽ tình cảm thật sự không phải người ngoài có thể nhúng tay. Nếu như vậy cô chỉ có ở bên cạnh nhìn, chậm rãi quan sát. Ở thời điểm thích hợp sẽ giúp đỡ quan tâm cho Tiểu Hạo thì được rồi.

Đứa em trai đáng yêu của cô kỳ thật nội tâm rất yếu ớt. Nếu bởi vì chuyện này mà chịu đả kích, Tiểu Hạo khẳng định sẽ không gượng dậy nổi.

Bất quá hiện tại cô chỉ có thể yên tĩnh quan sát, không được thì lại ra tay ngăn cản.

Nghĩ như vậy, Phương Na cũng liền không có lại tốn tâm tư đi rối rắm sự phát triển tình cảm của Âu Dương Hạo cùng Lăng Vũ.

Chỉ chốc lát, tài xế liền đưa hai người tới nhà hàng bọn họ muốn. Lăng Vũ trả tiền xe xong liền đi theo Phương Na hướng vào một nhà hàng thoạt nhìn rất xa hoa.


Mà cùng lúc này Lam Phi mới vừa tiếp khách xong đang cùng khách vừa nói vừa cười từ trong nhà hàng đi ra. Hắn đi tới cửa, liền gặp Lăng Vũ cùng Phương Na đi vào.

Lăng Vũ không nghĩ tới ở tại đây lại gặp được Lam Phi. Mà khi nhìn đến người bên cạnh Lam Phi, Lăng Vũ liền biết tên kia khẳng định là cùng khách tới đây ăn. Nhưng đây cũng không phải chuyện Lăng Vũ cần suy nghĩ, chỉ hy vọng Lam Phi không ở tại đây gây ra chuyện gì.

Bất quá nhìn Lam Phi đang đi cùng khách, phỏng đoán tên kia hẳn là sẽ không tới khó xử mình đâu!

Nghĩ như vậy, Lăng Vũ liền thu hồi nỗi lòng tiếp tục cùng Phương Na đi vào phía trong.

Mà Lam Phi cũng thực kinh ngạc.

Không nghĩ tới mình sẽ tại đây gặp người này. Mà đi ở bên cạnh thế nhưng là một phụ nữ. Hơn nữa đó là người có tiếng phóng đãng. Thật không biết cái tên đáng chết này làm như thế nào có quan hệ cùng người phụ nữ kia. Chẳng lẽ hắn thích người khác phái!

Cái ý tưởng này như đòn đả kích đánh vào Lam Phi. Ngực hắn trào ra một cảm xúc mà hắn cũng không minh bạch. Nhưng loại cảm xúc này làm hắn thực bực bội, làm hắn rất muốn bắt lấy Lăng Vũ hỏi cho rõ ràng.

Nhưng hiện tại thật đáng chết là hắn lại phải đi cùng khách hàng. Nghĩ vậy, Lam Phi rất muốn bùng nổ, rồi lại ngại có khách đang bên cạnh. Bất đắc dĩ hắn đành phải nghẹn hờn dỗi ở trong cổ.

Lúc trước hắn nhiệt tình cùng khách vào ăn, mà lúc này sắc mặt đã biến thành màu đen, rầu rĩ không vui cùng khách rời khỏi nhà hàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui