Sáng sớm, Lăng Vũ liền từ trên giường bò dậy, đi ra ngoài lại phát hiện Bách Tiêu cũng đã rời giường, đang làm bữa sáng. Mà Âu Dương Hạo mọi ngày lười biếng, cũng dậy thật sớm. Cái này làm cho Lăng Vũ có chút kinh ngạc.
Âu Dương Hạo không ngủ đến giữa trưa sẽ không tỉnh lại. Hoàn toàn chính là một con sâu ngủ. Nhưng hôm nay thế nhưng thức còn sớm hơn so với chính mình?!
Nhìn Âu Dương Hạo ăn mặc chỉnh tề, Lăng Vũ biết hắn muốn ra ngoài, nhưng nhìn nhìn đồng hồ.
Hình như còn chưa đến 8 giờ, sao phải ra ngoài sớm vậy!?
"Tiểu Hạo, sớm như vậy đã phải ra ngoai sao? Không ăn sáng sao?"
Lăng Vũ quan tâm hỏi.
Tiêu Tiêu cũng dậy sớm, giống như cũng phải đi. Nếu muốn đi ra ngoài còn không bằng ăn xong hãy đi. Đỡ phải đi ra bên ngoài mua những bánh bao màn thầu gì đó!
Đang sửa sang lại văn kiện trong tay, Âu Dương Hạo nghe được Lăng Vũ hỏi chuyện liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lăng Vũ đứng ở bên cạnh sô pha.
"Vâng, hôm nay em có hội nghị quan trọng phải tham gia, phải đi sớm một chút đến công ty chuẩn bị, thuận tiện bàn bạc chuyện khác! Sáng sớm em đã kêu tài xế đi mua đồ ăn, chờ lên trên xe sẽ ăn."
Nói xong, hắn lại tiếp tục động tác trên tay. Sau khi đem những văn kiện sắp xếp tốt, bỏ toàn bộ vào túi hồ sơ bên cạnh. Đưa tay lấy laptop cùng túi hồ sơ kia lên, Âu Dương Hạo liền hướng Lăng Vũ nói từ biệt. Hắn thật tự nhiên ở trên má Lăng Vũ ấn xuống một cái hôn, liền vội vàng rời đi.
Đây là nụ hôn chào buổi sáng của Âu Dương Hạo. Hắn trước đây nói cái gì mà ở nước ngoài người trong gia đình buổi sáng chào nhau đều là hôn lên má. Nhìn Âu Dương Hạo nói ra điều đó với vẻ mặt thản nhiên, Lăng Vũ cũng chỉ tùy ý hắn đi. Dù sao người trẻ tuổi bây giờ tư tưởng quá thoáng, không phải như người lớn tuổi cổ hu thời trước.
Nhìn Âu Dương Hạo vội vàng rời đi, thẳng đến khi cửa bị đóng lại, Lăng Vũ mới thu hồi tầm mắt nhìn về phía Bách Tiêu trong phòng bếp.
"Tiêu Tiêu hôm nay có tiết học sao? Dậy sớm như vậy!"
Đang chiên trứng gà, Bách Tiêu nghe được Lăng Vũ hỏi chuyện, cười cười, sau đó tiếp tục đảo trứng gà trong chảo, nói:
"Đúng vậy, hôm nay có môn học tương đối quan trọng, cho nên em muốn đi đến trường sớm! Anh họ hôm nay sao dậy sớm như vậy a, không phải 9 giờ mới đi làm sao?"
Bách Tiêu không chút để ý hỏi, động tác trong tay cũng không có dừng.
Nghe được Bách Tiêu hỏi chuyện, Lăng Vũ trong lòng có chút chột dạ, sau đó quay người đi, nói.
"Dù sao cũng ngủ không được, liền dậy sớm một chút. Em cũng nhanh lên, hiện tại đã 7 giờ mười lăm, còn phải tốn thời gian ăn sáng, đến muộn có thể không tốt!"
Trong phòng bếp Bách Tiêu vẫn luôn nghiêm túc nhìn cái chảo, cho nên không có phát hiện Lăng Vũ có dị thường, nghe Lăng Vũ thúc giục cũng chỉ là gật gật đầu.
Lăng Vũ bước chậm đến bên cửa sổ nhìn ra cảnh sắc bên ngoài. Nhìn những người đi đường vội vàng, cùng dòng xe cộ đông đúc, Lăng Vũ nghĩ hôm nay mình có thể tìm được một công việc thích hợp hay không.
Mà Bách Tiêu cũng đã đem bữa sáng làm xong tới trên bàn cơm.
Nhìn thấy Lăng Vũ đứng ở bên cửa sổ trầm tư, Bách Tiêu liền tháo tạp dề trên người để ở trên ghế, sau đó đi đến bên cửa sổ đứng cạnh Lăng Vũ.
"Anh họ, suy nghĩ cái gì đó? Có phải công việc không hài lòng, hay là... chuyện khác?"
Kỳ thật Bách Tiêu rất muốn anh họ nói cho hắn nghe hết thảy sự việc phát sinh ngày hôm qua. Nếu anh họ thực ủy khuất, hoàn toàn có thể tâm sự cùng hắn. Chỉ là anh họ vĩnh viễn đều như vậy, chuyện gì cũng che giấu, sẽ không nói cho những người trẻ tuổi bọn hắn nghe.
Bị Bách Tiêu đột nhiên tới hỏi, làm Lăng Vũ bừng tỉnh. Lăng Vũ lập tức lộ ra tươi cười trấn an, sau đó nói với Bách Tiêu.
"Không có nghĩ cái gì đâu? A... Tiêu Tiêu trễ rồi! Đi ăn nhanh, em còn phải chuẩn bị đi học đó!"
Vừa nói Lăng Vũ vừa lôi kéo tay Bách Tiêu đi hướng bàn ăn. Mà Bách Tiêu đang đi phía sau thấy Lăng Vũ rõ ràng trốn tránh thì thực mất mát, cũng thực bất đắc dĩ. Nếu như vậy, hắn cũng chỉ có thể tự mình chủ động quan tâm anh họ mà thôi.
Tuy rằng ở bên ngoài hắn không thể luôn bên cạnh bảo hộ anh họ, nhưng hắn sẽ làm cho anh họ khi về đến nhà có thể cảm nhận được sự quan tâm.
Khi hai người đang định ăn sáng thì tiếng chuông điện thoại di động từ trong phòng Lăng Vũ truyền ra tới.
" Vũ ca ca có điện thoại nha, nhanh tiếp điện thoại đi!"
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại đặc biệt kia, mặt Bách Tiêu lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Lăng Vũ cũng phát hiện Bách Tiêu có phản ứng, lại còn có có thể thấy lờ mờ trên đầu Bách Tiêu nổi lơ lửng một đám mây đen.
Nhìn dáng vẻ này có lẽ là bị tiếng chuông điện thoại bằng giọng nói độc đáo của Tiểu Hạo chọc tức khí.
Nhìn thấy Bách Tiêu sắp bùng nổ, Lăng Vũ nhanh chóng chạy về phòng, sau đó nhanh chóng ấn tiếp điện thoại.
Tiếng chuông không ngừng vang lên tức khắc ngừng lại, làm Lăng Vũ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sau khi vỗ vỗ ngực trấn an, nghĩ lại biểu hiện vừa rồi của Bách Tiêu, Lăng Vũ còn có chút sợ.
Xem ra tối hôm qua xác thật là xuất hiện ảo giác, bằng không với tình trạng không vừa mắt nhau của Tiêu Tiêu cùng Tiểu Hạo, sao có thể đến gõ cửa phòng tìm trò chuyện.
Mà bên ngoài Bách Tiêu không còn nghe tiếng chuông đáng ghét kia, biểu tình trên mặt cũng chậm rãi thả lỏng. Chỉ là đôi đũa trong tay chọc vào trứng gà, nhìn động tác liền biết hiện tại Bách Tiêu trong lòng vẫn là thực khó chịu.
Không nghĩ tới tên kia lại không biết xấu hổ như vậy, tiếng chuông di động của anh họ cũng bị đổi thành giọng của hắn. Thật khó nghe muốn chết.
Phẫn nộ Bách Tiêu tiếp tục động tác trong tay, hoàn toàn đem cái trứng gà trở thành Âu Dương Hạo, sau đó dùng sức chọc chọc chọc...
Nhưng mà ngay sau đó động tác liền đình trệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...