Âu Dương Hạo kinh hô làm Bách Tiêu tức khắc thu hồi ánh mắt đánh giá gian phòng, rồi sau đó chuyển dời đến trên người Âu Dương Hạo.
“Ngươi biết người phụ nữ đáng giận kia sao?”
Bách Tiêu mang theo ngữ khí có chút tức giận nói với Âu Dương Hạo.
Hắn không nghĩ tới Âu Dương Hạo thế nhưng quen biết người phụ nữ đáng giận kia. Ngày thường Âu Dương Hạo giảo hoạt âm hiểm, vừa thấy đã biết chính là bởi vì lăn lộn ở thương trường mà hình thành. Cả người đê tiện cũng quen. Nếu lần này Âu Dương Hạo không xử lý chuyện này ổn thỏa, hắn sẽ không bỏ qua cho Âu Dương Hạo cùng người phụ nữ đáng giận kia.
Âu Dương Hạo nghe Bách Tiêu nói Phương Na như vậy lập tức liếc ngang, tràn đầy tức giận đối với Bách Tiêu, nói.
“Thỉnh đem miệng của ngươi rửa sạch sẽ đi! Cô ấy không phải cái gì đáng giận đâu!”
Cô ấy là người con gái ta thương yêu nhất, cô gái đáng yêu thiện lương nhất!
Lời sau, Âu Dương Hạo ở trong lòng yên lặng nói.
Đúng vậy, Phương Na chính là chị gái hắn.
Lúc ban đầu hắn được người cha ruột đón từ cô nhi viện trở về nhà. Bởi vì đối với hoàn cảnh xa lạ, hắn có chút không thích ứng. Hơn nữa những người gọi là ba mẹ kia thời điểm hắn vào Âu Dương gia cũng không quan tâm hắn. Ba hắn trừ tới cho hắn bài tập nặng nề sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt hắn. Cho nên hắn luôn một mình ở trong phòng, hoặc đi theo gia sư mà ba tìm tới nghiêm túc học tập.
Có một ngày, đang lúc ở trong phòng yên lặng học bài, đột nhiên một bé gái lớn hơn hắn ba bốn tuổi xông vào phòng. Sau đó cô bé kia trực tiếp đi đến trước mặt hắn vươn tay tới nói.
“Em là Hạo Hạo đúng không! Chị là Âu Dương Na, là chị gái của em nha. Về sau em có thể ra chơi cùng chị, cùng nhau chơi đi. Không cần trốn ở trong phòng nga. Kỳ thật trong nhà có thật nhiều chỗ chơi nga!”
Nhìn người trước mắt vui ve rộng rãi, còn nghe được là chị gái mình, làm trong lòng Âu Dương Hạo chậm rãi gợn sóng. Trong lòng cũng thực vui vẻ, không nghĩ tới mình thế nhưng sẽ có chị gái. Tựa như những đứa bé bên ngoài luôn có chị gái hoặc là anh trai nắm tay đi ra ngoài chơi.
Cái loại cảm giác này thật hạnh phúc.
Ngay lúc đó hắn lập tức vui vẻ đối với người trước mắt nói.
“Chị, em chính là Hạo Hạo, về sau em thật sự có thể đi ra ngoài tìm chị chơi sao?”
“Ừ, đúng! Nhớ rõ nga! Chị đây không quấy rầy em học nữa!”
Nói xong, bé gái kia liền chạy ra khỏi phòng, rời đi.
Từ lần đó về sau, Âu Dương Na mỗi ngày đều tới tìm hắn chơi. Mỗi khi bị ba trách phạt vì hắn không có hoàn thành bài tập quy định, chị Âu Dương Na sẽ tới giúp hắn giải vây. Sau đó người chịu trừng phạt vĩnh viễn đều là chị gái yêu thương nhất.
Mỗi lần hắn muốn thừa nhận, đều bị chị gái trừng đi trở về. Khi đó hắn chỉ có thể yên lặng xoay người, không dám nhìn ba cầm cái roi đánh vào người chị gái mình yêu nhất.
Ở trong lòng hắn, chị gái đã là một người rất quan trọng. Tuy rằng so ra kém Vũ ca ca một chút, nhưng là người thân quan trọng nhất. So với hai người gọi là ba mẹ kia phải quan trọng hơn rất nhiều.
Nhưng có một ngày, khi hắn đã hoàn tất cả bài tập ba giao cho, chạy ra khỏi phòng đi tìm chị gái yêu thương nhất, rốt cuộc lại tìm không thấy. Vô luận hắn tìm như thế nào cũng không có gặp chị gái yêu thương nhất. Cùng biến mất còn có cái người gọi là mẹ.
Mẹ biến mất đối với hắn ảnh hưởng không lớn. Vốn dĩ từ khi hắn vào nhà này, cái người cái gọi là mẹ kia căn bản không có liếc mắt nhìn một cái.
Nhưng chị gái thì khác. Trong ngôi nhà này, chỉ có chị gái là người quan tâm hắn nhiều nhất. Hắn cũng quan tâm chị gái hơn so với hai người ba mẹ kia.
Nhưng hiện tại lại không thấy. Chẳng lẽ chị gái lại giống Vũ ca ca lúc trước, vô duyên vô cớ biến mất sao?
Không thể tin được mình lại một lần nữa bị vứt bỏ, hắn không cần ba mẹ, hắn chỉ cần người thiệt tình đối tốt với chính mình.
Lần đầu tiên từ sau khi trở lại cái nhà xa lạ này, hắn đã khóc.
Hắn khóc lóc hỏi người hầu trong nhà chị gái đi đâu. Nhưng mà không ai nói cho hắn biết chị gái đã đi đâu.
Từ đó hắn thật sự không còn có nhìn thấy người chị gái mà mình yêu nhất.
Mà hắn cũng chậm rãi khôi phục trạng thái như lúc trước đi vào cái nhà này, vẫn sinh hoạt học tập như cũ. Chỉ là lần này thật sự không có người sẽ cười hay chạy đến phòng tìm hắn chơi, tới quan tâm hắn.
Hắn không biết vì cái gì chị gái lại biến mất, cũng không dám hỏi ba. Cho nên hắn đành phải yên lặng chịu đựng biến cố này.
Sau đó có một lần ba gọi điện thoại về nói với hắn là ban đêm sẽ không về nhà. Với hắn mà nói, ba có trở về hay không cũng không có gì. Hắn căn bản không quan tâm cái người gọi là ba kia. Mà buổi tối đó chuông cửa lại vang lên, rồi cửa phòng hắn lại bị mở ra, người mở cửa chính là chị gái mà hắn tưởng niệm đã lâu.
Khi nhìn thấy chị gái mất tích đã lâu, hắn đã lập tức khóc lên, sau đó nhào vào trong lòng ngực chị gái.
Lúc ấy chị gái cũng không nói cái gì, chỉ là dùng tay vỗ phía sau lưng an ủi hắn.
Hắn đã hỏi chị vì lý do gì đột nhiên không thấy.
Thần sắc chị gái lại có chút trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào hai mắt của hắn. Chỉ là nói có chút chuyện, về sau cũng sẽ không trở lại. Hôm nay trở về chính là bởi vì biết ba sẽ không trở về, mới đến nhìn em trai một lần, sau đó liền sẽ rời đi.
Chính là mặc kệ hắn hỏi như thế nào, chị cũng đều ngậm miệng không nói chuyện.
Đại khái hàn huyên nửa giờ, đột nhiên chị đứng lên nói với hắn phải rời khỏi. Sau đó cũng không màng hắn khẩn cầu như thế nào chị cũng đều không có lưu lại, mà là nhẫn tâm rời đi.
Ngay lúc đó hắn rất là thương tâm, nhưng không có cách nào giữ chị mình lại.
Sau này, hắn càng ngày càng không muốn cùng bất luận kẻ nào tiếp xúc, trừ bỏ học tập chính là cùng ba đi dự các buổi tiệc thương nghiệp đủ loại.
Nếu không phải bởi vì một lần ngoài ý muốn tương ngộ, phỏng chừng hắn vĩnh viễn cũng không biết chị gái là bởi vì cái gì mà rời khỏi nhà. Cũng nhờ lần đó, hắn mới chậm rãi hiểu được vì cái gì ba mẹ tuy rằng cùng ở chung một trong nhà lại vĩnh viễn đều không có nói chuyện qua. Ba sẽ không liếc mắt nhìn mẹ một cái, mà mẹ cũng không để bụng nhiều như vậy.
Cả ngày mẹ chính là ôm điện thoại, từ trong phòng tới trên bàn cơm đến cả ngoài ban công. Dù sao chính là không có lúc nào là không nấu cháo điện thoại.
Mà ba đối với chuyện này cũng thực hờ hững, giống như người vợ kia với ông ta mà nói chỉ là một người xa lạ mà thôi. Trừ bỏ sinh cho ông ta hai đứa con thì không còn có tác dụng gì.
Chỉ là không nghĩ tới tình trạng mà hắn vẫn luôn cho rằng có khả năng cứ như vậy duy trì, thế nhưng đã xảy ra biến cố. Một tin tức kinh người. Cũng chính vì cái tin tức kia mới khiến mẹ cùng chị gái rời khỏi nhà.
Tin tức kia chính là chị gái thế nhưng không phải con ruột của ba. Mẹ trước khi kết hôn cùng ba đã qua lại với một người đàn ông họ Phương và còn mang thai.
Mà mỗi ngày mẹ gọi điện thoại chính là nói chuyện phiếm với người họ Phương kia. Khi đó người đàn ông kia còn ở nước ngoài, cũng chưa có trở về.
Sau này bởi vì người đàn ông kia trở về, muốn dẫn mẹ đi. Cũng chính là lúc ấy, mẹ mới nói ra chị gái không phải là con ruột của ba hắn, mà là cùng cái người họ Phương sinh ra.
Hắn không biết lúc trước ba hắn sau khi nghe được tin tức này phản ứng thế nào. Dù sao mẹ cùng chị gái cứ như vậy đi theo cái người họ Phương kia.
Chuyện đó đều là ngoài ý muốn gặp được chị gái mới từ nơi đó biết được.
Chỉ là khi đó gặp được chị gái, hắn thấy không giống chị gái trước kia của hắn.
Gợi cảm, phóng túng, ăn diện lòe loẹt, hở hang câu dẫn đàn ông.
Hắn không biết vì sao chị gái biến thành thế này. Người chị gái lúc trước luôn đáng yêu đơn thuần lại biến thành người phụ nữ lẳng lơ chuyên dụ dỗ người thế này. Nhưng mà mặc kệ hắn hỏi như thế nào, chị gái cũng không giải thích cho hắn biết tường tận. Chỉ là nhàn nhạt cười, mà nụ cười lại tràn ngập vô hạn thương cảm cùng thống khổ.
Nhìn thấy mà trong lòng đau xót, hắn không biết sau khi rời khỏi nhà, rốt cuộc đã trải qua cái gì lại làm một người vui vẻ đáng yêu biến thành một người hư hỏng chuyên đi câu dẫn đàn ông.
Khi đó hắn trong tay đã có chút thế lực, nếu chị gái không nói cho hắn, thì hắn chỉ có thể dựa vào thế lực đi tra xét. Mà kết quả lại làm hắn đau lòng không thôi.
Hắn thật sự rất muốn đem cái người đàn ông họ Phương xé nát. Nếu không phải người đàn ông họ Phương xuất hiện, chị gái hắn thương nhất cũng sẽ không rời khỏi hắn. Nếu không phải người đàn ông họ Phương xuất hiện, thì chị gái sẽ không rơi vào thế giới dơ bẩn, thậm chí làm chị gái đơn thuần hãm sâu trong đó.
Người đàn ông họ Phương chính là đầu sỏ gây tội. Nhưng hắn muốn tìm người giải quyết ân oán, lại biết được tin người đàn ông kia đã bị một hắc bang đuổi giết, khi lẩn trốn đến nước ngoài bị người bang phái kia vây công hạ loạn đao chém chết.
Chỉ còn mẹ cùng chị gái ở lại trong nước. Lúc sau chị gái cùng mẹ liền bắt đầu cuộc sống bi thảm.
Người đàn ông họ Phương thiếu một món tiền lớn, hiện tại đều đeo lên lưng hai người phụ nữ đáng thương. Không có kinh tế căn bản không cách trả hết món nợ kếch xù.
Mà khi đó chị gái cũng chỉ 17 tuổi.
Một thiếu nữ bình thường ở tuổi đó đang đến trường vui vẻ học tập, chị gái hắn lại bị trở thành món đồ chơi của lão đại hắc bang.
Ngay lúc hắn biết tin tức này đã phi thường khiếp sợ cũng phi thường phẫn nộ.
Hắn không nghĩ nhìn đến chị gái đáng yêu đang độ tuổi thanh xuân mà bị hủy hoại trong tay hắc bang vô sỉ. Vì thế hắn đã giúp chị gái trả hết nợ nần cho tên khốn nạn kia, chuộc lại tự do cho chị gái.
Có lẽ là hắn nghĩ quá tốt rồi, cho rằng làm như vậy thì chị gái liền có thể trở lại cuộc sống vô tư vô lo trước kia.
Nhưng sống trong loại hoàn cảnh đó tinh thần bị tàn phá khủng khiếp, nên chị gái hắn đối với xã hội này sinh ra oán hận vô hạn, càng sinh ra chán ghét sâu sắc đối với những người đàn ông. Do đó chị gái bắt đầu không ngừng dùng sắc đẹp dụ dỗ những người đàn ông mua vui. Cũng không quan tâm người khác chán ghét nói mình là phụ nữ hư hỏng, chỉ nghĩ đem những người tự cho đứng đắn kia đùa bỡn trong tay.
Kết quả như vậy không phải là điều hắn nguyện ý nhìn thấy. Nhưng mặc kệ hắn có khuyên như thế nào, chị gái cũng không lọt tai.
Chỉ có khi ở cùng nhau, hắn làm trò hề, chị gái mới có thể lộ ra nụ cười phát ra từ nội tâm.
Mỗi lần tới gặp hắn, chị gái trang điểm rất nhạt, cũng không có lẳng lơ chanh chua như bình thường. Khi đó chị gái nhìn tựa như một thiếu nữ nhu mì chờ một người tới yêu.
Nhưng chị gái đã mất đi tin tưởng với đàn ông, rốt cuộc không cách gì tiếp nhận cùng một người đàn ông sống cả đời.
Duy nhất đối với hắn, chị gái vĩnh viễn giống như khi còn nhỏ, quan tâm săn sóc. Cho nên mặc kệ chị gái biến thành cái dạng gì, ở trong lòng hắn đều là người chị mà hắn yêu thương nhất.
Cho nên Bách Tiêu xưng hô như vậy làm hắn rất là không vui. Hắn không cho phép người khác bôi nhọ chị gái đáng yêu thiện lương nhất của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...