Hai người ngồi đối diện mặt mang đầy nghi hoặc, ánh mắt thẳng lăng lăng dừng ở trên người Lăng Vũ. Làm Lăng Vũ toàn thân có chút không được tự nhiên, cảm xúc khẩn trương tức khắc tập kích đại não. Bất an dồn dập, Lăng Vũ cúi đầu, trấn định tiếp tục ăn đồ trong chén, sau đó cố tình dùng ngữ khí vững vàng giải thích với hai người họ.
"Quản lý là người khá tốt, anh vừa nói có chút chuyện gấp muốn xin nghỉ nửa ngày, liền được phê duyệt. Quản lý chỉ nói ngày mai tiếp tục đi làm, đem những gì hôm nay chưa có làm xong hoàn thành là được!"
Lăng Vũ không phải người hay nói dối, cho nên khi nói dối trên mặt và toàn thân đều khẩn trương đến đổ mồ hôi, tay siết chặt đôi đũa bởi vì ra mồ hôi mà có chút trơn trượt.
Trong hai người đối diện chỉ có Âu Dương Hạo rõ ràng nhất Lăng Vũ là người không thể nói dối. Âu Dương Hạo hồi tưởng về trước kia, khi Vũ ca ca muốn nói lời dối gạt liền sẽ cúi đầu, không dám nhìn bất luận người nào. Mà hiện tại người ngồi đối diện hắn cũng là dáng vẻ này, cùng tình huống trước kia giống nhau như đúc. Cho nên hắn vừa nhìn liền biết Lăng Vũ đang nói dối. Mà hắn ngồi ở vị trí vừa lúc có thể nhìn thấy bên mặt sáng nay bị đánh của Lăng Vũ.
Khi hắn cẩn thận chú ý biểu tình trên mặt của Lăng Vũ đã mơ hồ phát hiện trên mặt Lăng Vũ có dấu bàn tay.
Khoang đã?!!! Dấu bàn tay?!!!
Âu Dương Hạo bị ý tưởng lóe lên trong đầu mình dọa tới rồi, sau đó hắn cẩn thận nhìn lại. Xác định kia thật sự là dấu một bàn tay, rõ ràng là bị người đánh thành dấu vết.
Tưởng tượng đến khả năng này, hai tròng mắt Âu Dương Hạo tức khắc phụt ra tia hung ác nham hiểm. Nhìn người trước mắt thế nhưng khi hắn không biết, dưới tình huống nào bị người khác khi dễ. Đây chính là khiêu chiến cực hạn với Âu Dương Hạo rồi.
Thế nhưng có người cả gan dám đánh người của Âu Dương Hạo, xem ra phải nên giáo huấn cái người không biết tốt xấu kia rồi!
Nhưng hắn lại không muốn để Vũ ca ca thiện lương trước mắt biết tính toán của chính mình, như vậy Vũ ca ca khẳng định sẽ ngăn cản hắn.
Nếu như vậy phải giấu Vũ ca ca, ngầm điều tra!
Lấy thủ đoạn của Âu Dương Hạo, muốn tìm ra cái người không biết tốt xấu kia căn bản không phải vấn đề. Nghĩ như vậy, Âu Dương Hạo cũng dần dần thu hồi biểu tình phẫn nộ trên mặt.
Mà Bách Tiêu bên cạnh cũng chú ý tới biểu tình biến hóa của Âu Dương Hạo. Theo ánh mắt Âu Dương Hạo nhìn qua, hắn đã phát hiện.
Thình lình thấy ở trên mặt anh họ có một cái dấu bàn tay nhàn nhạt. Tuy rằng không phải thực rõ ràng, nhưng chỉnh thể là dấu tay vẫn có thể nhận ra. Xem ra lực tát cũng không nhỏ, đến bây giờ dấu vết cũng chưa tan mất.
Mà cái tát này khẳng định không phải ở tòa biệt thự nơi anh họ đến quét dọn vệ sinh. Bởi vì khi trên đường về, anh họ có nói qua, trong biệt thự chỉ có một mình anh họ. Vậy chỉ có một loại khả năng...
Nghĩ đến khả năng này, Bách Tiêu càng nghi hoặc.
Anh họ là cái dạng người gì, không có khả năng chủ động đi trêu chọc người khác. Mà hiện tại việc anh họ bị người khác khi dễ là không thể phủ nhận!
Nghĩ vậy, làm hắn rất hận chính mình chỉ là sinh viên, không có một chút năng lực cùng người khác chống chọi. Nhìn người yêu bị người khác khi dễ, lại chỉ có thể bất đắc dĩ mở mắt nhìn. Loại cảm giác này tựa như tim bị bóp nghẹt đến đau nhói. Xem ra hắn đích xác cần phải mạnh hơn nữa. Phải bảo đảm có thể bảo vệ tốt anh họ nhà hắn mới được.
Siết chặt bàn tay đặt dưới bàn, trong lòng Bách Tiêu cũng bắt đầu tính toán tương lai. Sau đó hắn lại biểu hiện ra dường như không có việc gì, tiếp tục ăn cơm trong chén.
Nhìn hai người trước mắt cũng không tiếp tục hỏi cái gì, mà là nghiêm túc ăn cơm, làm trong lòng Lăng Vũ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng bởi vì lúc vừa rồi bị như vậy, Lăng Vũ cũng không còn khẩu vị ăn uống, vì thế lung tung ăn một chút liền buông chén đũa.
Sau đó Lăng Vũ về phòng mình.
Hôm nay xác thật quá mệt mỏi, Lăng Vũ tính toán ngủ một giấc, chuyện khác chờ ngủ xong lại nói.
Nhìn Lăng Vũ mang theo thần sắc trốn tránh rời đi, hai người còn lại trên bàn ăn lần đầu ăn ý liếc mắt nhìn nhau một cái.
Hai người đối diện xong, đột nhiên phát hiện chính mình thế nhưng cùng người luôn luôn bất hòa lại nhìn nhau. Tưởng tượng tình huống kỳ quái, làm hai người đều có chút không được tự nhiên, lại quay qua tiếp tục ăn cơm.
Mà Bách Tiêu chỉ ăn một chút sau đó liền nhanh chóng rời bàn ăn, trước khi đi hắn nói một câu:
"Nhớ rõ thu dọn bàn cùng chén đũa!"
Nói xong hắn liền trở lại phòng ngủ của mình, cầm lấy quần áo ngủ, sau đó đi vào phòng tắm bắt đầu tắm rửa.
Âu Dương Hạo phá lệ, không có giống trước kia phản bác Bách Tiêu, chỉ là bĩu môi khi Bách Tiêu dùng ngữ khí ra lệnh. Sau đó hắn liền nghiêm túc thu dọn chén đũa trên bàn ăn.
Trong phòng tắm, Bách Tiêu tắm rửa xong, lại trước sau như một đem quần áo của mình cùng Lăng Vũ đi giặt sạch.
Trước kia anh họ chết sống không cho hắn giúp giặt quần áo. Nhưng hắn kiên trì vài lần, lúc sau anh họ mới bất đắc dĩ tiếp nhận sự hỗ trợ của hắn. Cũng không phải hắn xum xoe, mà là để anh họ giặt quần áo hoàn toàn sẽ làm hỏng quần áo.
Thật không biết mấy năm nay anh họ sống như thế nào nữa!
Đột nhiên, hắn hồi tưởng lại lúc anh họ mới xuất hiện. Trừ một thân quần áo dơ hề hề, trên tay cũng không có bất luận hành lý gì. Chỉ là khi đó quá vui mừng cũng không nghĩ nhiều, hiện tại ngẫm lại hắn thấy rất kỳ quái.
Một người biến mất mười năm, lại đột nhiên xuất hiện. Vậy khẳng định trong mười năm phải ở chỗ nào đó sinh sống. Nếu nói như vậy, không có khả năng cái gì cũng không có. Nhưng nếu anh họ không muốn đề cập, vậy hắn cũng liền không ép anh họ nói ra.
Trong lòng thở dài, sau đó hắn bắt đầu giống ngày thường kiểm tra từng cái túi quần túi áo, để tránh có cái gì quan trọng sót lại, bỏ vào giặt bị hỏng thì không tốt.
Khi kiểm tra đến túi quần tây của Lăng Vũ, Bách Tiêu liền phát hiện ở trong túi có một tờ giấy. Nghi hoặc nhìn tờ giấy, sau đó ném cái quần trong tay một bên, Bách Tiêu mở tờ giấy ra xem.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...