Đại khái trải qua một tiếng rưỡi đồng hồ, Lăng Vũ rốt cuộc thấy được trùng trùng điệp điệp những tòa nhà cao ngất. Hơi thở thành thị vây quanh làm Lăng Vũ nghĩ đến bản thân mình hiện tại đã thật sự thoát ly khỏi cuộc sống sát thủ hắc ám kia, trong lòng kích động không thôi.
Mà hiện tại đã là sau nửa đêm, trên đường người đi lại rất ít. Bóng tối được chiếu sáng bởi những ngọn đèn ven đường. Cái bóng trải dài, thời điểm người ta bước đi, thân ảnh chậm rãi kéo dài thêm.
Quay đầu qua định nói chuyện với Lam Phi, nhưng đập vào tầm mắt Lăng Vũ lại là một dáng vẻ ngây thơ đang ngủ ngon lành. Khi ngủ say Lam Phi không còn khí thế kiêu ngạo ương ngạnh, chỉ là một khuôn mặt trẻ con đáng yêu.
Lăng Vũ nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe miệng ngăn không được nhếch lên một cái, trong lòng nghĩ.
Kỳ thật thanh niên trước mắt này cũng không phải quá đáng ghét. Có lẽ là sống trong gia đình giàu có được nuông chiều từ bé, nên mới hình thành tính tình duy ngã độc tôn.
Đắn đo nên đánh thức hắn dậy, hay là cứ im lặng rời khỏi, Lăng Vũ thật sự không muốn cùng người này dây dưa. Dù sao cũng nhờ phương tiện di chuyển của hắn, Lăng Vũ mới nhanh chóng vào được nội thành. Tuy rằng quá trình có chút làm người ta không thể chịu đựng được, nhưng rốt cuộc vẫn giảm bớt không ít thời gian.
Cuối cùng Lăng Vũ quyết định chỉ cởi bỏ dây trói cho hắn liền rời đi. Đã khuya như vậy ngủ ở chỗ này hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Vì thế Lăng Vũ xuống xe, đi sang phía đối diện mở cửa xe, để Lam Phi nửa dựa vào chính mình, như vậy tiện cởi bỏ dây trói.
Tháo dây xong, Lăng Vũ chậm rãi hạ ghế ngồi của Lam Phi xuống, để hắn có tư thế thoải mái.
Đang lúc Lăng Vũ định đóng cửa xe, rồi cứ như vậy rời đi, thì đã bị Lam Phi rõ ràng đang ngủ say kéo vào trong lòng ngực. Sau đó hắn cùng Lăng Vũ hoán đổi vị trí, thành hắn đè ở trên người Lăng Vũ.
Sự việc xảy ra đột ngột, làm Lăng Vũ không hề phòng bị, cứ như vậy bị người vừa rồi còn nhìn như thiên sứ áp đảo.
Lăng Vũ trong lòng hối hận không kịp. Sớm biết rằng cậu ấm phiền phức này không hề có tâm hồn lương thiện, thì cần gì cởi bỏ dây trói cho hắn.
Lúc này bên tai vang lên một giọng cười như không cười, mang theo châm chọc hài hước.
"Tiểu thiên sứ, hiện tại đã tới nội thành rồi, có phải nên trả chút phúc lợi báo đáp ân nhân hay không? Dù gì Lam thiếu gia đây cũng chịu quá nhiều mệt mỏi rồi!"
Sau đó cũng mặc kệ phản ứng của Lăng Vũ, Lam Phi cứ như vậy hôn lên đôi môi mềm mại kia.
"Ô...!"
Bị Lam Phi lấp kín đôi môi, Lăng Vũ chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô. Lăng Vũ thật sự hối hận.
Ta thật sự không nên bị bộ dáng có vẻ ngây thơ như thiên sứ kia mê hoặc mà mềm lòng. Ta nên ngoan độc để mặc cậu ấm ác ma này bị trói ở trên xe!
Lam Phi hôn đến có chút điên cuồng, đầu lưỡi cạy mở khớp hàm Lăng Vũ xông vào trong. Sau đó lưỡi hắn quấn lấy lưỡi của Lăng Vũ. Cảm thấy chất lỏng có vị ngọt ngào, nên hắn cứ hút lấy.
Cánh môi hồng, cái lưỡi mềm cùng với vị ngọt lành đều làm Lam Phi không thể khống chế dục vọng. Tay cũng không ngừng di chuyển vào bên trong quần áo Lăng Vũ. Tiếp xúc làn da trơn mượt cùng cơ bắp săn chắc, mạch máu Lam Phi căng lên, muốn phun trào cả máu mũi.
Vừa rồi xe dừng lại hắn liền tỉnh. Chỉ là muốn nhìn xem kế tiếp người này sẽ làm thế nào, vì thế hắn liền nhắm hai mắt chờ động tác tiếp theo. Không nghĩ tới người này thật sự đúng là mềm lòng, lo lắng khi cứ như vậy bỏ hắn tại đây. Cho nên sau khi dây buộc được cởi bỏ hắn liền đánh lén.
Nhưng do hưng phấn quá độ mà hắn đã quên mất cái gì đó, nên hiện tại...
"Ui... ui... đại ca, mẹ nó, thật đúng là thô lỗ... Đau... Đau quá... đau quá... Muốn làm ta tuyệt tử tuyệt tôn hả? Sao độc ác quá vậy? Thật sự phúc tinh của ta sắp bị làm hỏng rồi. Hạnh phúc nửa đời của ta bị tiểu quỷ nhà ngươi đá một chân... Ui... Không phải chỉ hôn một chút thôi sao, lại không có hại, làm gì giống mèo hoang tàn nhẫn như vậy?"
Lam Phi che lại chỗ vừa rồi bị Lăng Vũ dùng đầu gối đỉnh đến. Bộ dáng thống khổ này sẽ làm những người không biết tình huống một phen thương tiếc. Nhưng Lăng Vũ lại chỉ lạnh mặt nhìn, sau đó cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Nhìn Lăng Vũ dứt khoát rời đi, lòng ngực Lam Phi tức khắc bùng lên ngọn lửa, oán hận hét lớn đối với bóng lưng Lăng Vũ.
"Được lắm, đồ xấu xa, mẹ nó, thật là tàn nhẫn! Lam thiếu gia sẽ làm ngươi hối hận vì hết thảy những gì đã xảy ra đêm nay!"
Nghe giọng mắng chửi như muốn hộc máu phía sau lưng, Lăng Vũ cảm giác khóc không ra nước mắt.
Đây rốt cuộc là ai sai?!
Đến khi không còn nghe thấy âm thanh ở phía sau nữa, Lăng Vũ đã đi đến một con đường khác. Cảm giác hết thảy đều xa lạ, không có một chút dấu hiệu quen thuộc nào để có thể tìm ra đường về nhà mình. Xem ra mười năm thời gian làm một thành phố biến thành nơi xa lạ. Mà hiện tại Lăng Vũ thấy như mình tới một nơi khác, không cách nào tìm kiếm dấu vết cùng nhà cửa đã từng quen thuộc.
Đêm nay chỉ có thể đến khách sạn ngủ rồi. Ngày mai lại đi hỏi thăm về khu phố có ngôi nhà trước kia. Ba mẹ không biết có dọn đi chỗ khác hay không?
Trong lòng Lăng Vũ cũng không chắc chắn. Dù sao thời gian dài như vậy, cái gì cũng đã thay đổi, có lẽ ngôi nhà trước kia gia đình bọn họ sống cũng đã không còn tồn tại.
Lăng Vũ thở dài, sau đó bắt đầu tìm kiếm khách sạn chưa có đóng cửa.
Tiền thì không cần lo lắng. Làm sát thủ mười năm, tổ chức cũng không có bạc đãi Lăng Vũ. Hơn nữa Lăng Vũ mỗi năm nhận một lần nhiệm vụ đặc cấp, có thể nói hiện tại Lăng Vũ đã coi như một triệu phú. Nhưng tiền đó cũng không thể đền bù phần cô tịch trong lòng kia.
Một bàn tay cho vào túi quần, một bàn tay vuốt mái tóc trầm tư, đi một hồi mới phát hiện một khách sạn còn đón khách.
Cầm chìa khóa phòng từ tay quản lý, Lăng Vũ liền lên lầu tìm phòng mình, sau đó cũng không màng một thân bụi bặm, cứ như vậy nằm lên giường ngủ.
Đêm nay đã rất mỏi mệt rồi. Hiện tại Lăng Vũ chỉ nghĩ ngủ một giấc ngon, để ngày mai có tinh thần đi tìm gia đình ấm áp mà mình tưởng nhớ nhiều năm.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ tiến vào phòng, chiếu trên người đang ngủ say. Tiếng hít thở vững vàng chứng tỏ người trong phòng đã hoàn toàn tiến vào mộng, chỉ là tình cảnh trong mộng là đẹp hay là xấu lại không thể hiểu hết.
Nhưng giờ phút này không phải ai cũng thoải mái đi ngủ. Ở một nơi khác của thành phố, trong một văn phòng sang trọng của một hội sở, lúc này đang có hai người đàn ông diện mạo phi phàm. Một người đứng bên cửa sổ, biểu tình ưu thương. Dưới ánh trăng chiếu rọi đôi môi gợi cảm nhè nhẹ mấp máy. Một vị khác lười biếng ngồi dựa lưng ở trên sô pha, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt hẹp dài hơi hơi nheo lại hướng về phía trước. Trong tay hắn không ngừng lắc lư cái cốc có chân, bên trong là loại rượu vang đỏ đắt tiền.
"Ta hỏi ngươi thật sự cứ cho hắn rời đi như vậy sao?! Chẳng lẽ không hối hận một chút nào à?"
Người đứng ở bên cửa sổ không có trả lời. Người ngồi ở trên sô pha lộ ra một biểu tình "Ta biết mà", bộ dạng không thèm quan tâm người không để ý tới.
"Ngươi thật đúng là giỏi nha. Hình như theo ta được biết, chỉ cần ai đi vào tổ chức là không thể rời khỏi. Ngươi rốt cuộc làm như thế nào được vậy? Còn nữa, cái gì mà mười nhiệm vụ đặc cấp. Ngươi thật đúng là giỏi nói bừa, cũng chỉ có đầu gỗ kia mới có thể tin tưởng điều kiện buồn cười như vậy thôi."
Người đứng bên cửa sổ vẫn trước sau như một, không có trả lời, chỉ nhìn nơi nào đó ngoài cửa sổ, như là đang tự hỏi.
"Này, ngươi sao có thể như vậy chứ? Ta cũng coi như là một đại ân giúp ngươi đó. Sao lại có thể đối đãi với ân nhân mình như vậy? Còn nữa cái tên đầu gỗ lạnh lùng kia, trong sự kiện của hắn, ta cũng góp phần rất quan trọng nha. Đừng nói thứ tốt, một đồng ta cũng không lấy của ngươi đó! Ngươi nói xem, sao có thể tìm được người thành thật cúc cung tận tụy như ta?"
Mí mắt người đứng bên cửa sổ giựt giựt, sau đó thu hồi suy nghĩ xoay người nhìn người ngồi trên sô pha.
"Vậy ngươi muốn cái gì?"
Hắn lạnh lùng hỏi.
"Chết tiệt, bằng hữu lâu năm mà ngươi đối đãi ta như vậy sao? Ta chỉ là muốn hỏi một chút. Ngươi thật sự từ bỏ như vậy sao? Cái tên đầu gỗ lạnh lùng là chuyện gì cũng không bỏ trong lòng, cho nên hắn sẽ không hỏi đến, nhưng không có nghĩa là ta cũng không hỏi? Rốt cuộc cũng là bạn bè lâu nay, ta là tương đối lo lắng cho nửa đời hạnh phúc sau này của ngươi."
Nhưng mà khi nhìn thấy đôi mắt lộ ra đau xót, hắn cũng không thể tiếp tục cái đề tài kia. Đó là đề tài cấm kỵ nhất, chỉ là hắn cảm thấy người bạn tốt trả giá không đáng mà thôi.
"Vậy ngươi về sau tính toán làm sao đây? Nếu thật sự tính toán từ bỏ thì nói, ta đây liền giới thiệu cho ngươi một người so với hắn còn tốt hơn. Ta cũng không tin đi khắp thế giới này lại tìm không thấy người tốt hơn so với hắn."
"Ngươi có phải cảm thấy gần đây thực nhàn nhã hay không. Hay là đem nhiệm vụ ám sát lần kế tiếp giao cho ngươi làm. Ta nghĩ ngươi hẳn là có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ."
"Thôi... Thôi... Thôi... Xem như ta xen vào việc người khác đi! Chuyện của ngươi tự ngươi giải quyết, ta sẽ không nói thêm cái gì nữa. Ta chỉ là suy nghĩ cho thân thể của ngươi mà thôi. Ngươi đã cấm dục mười năm, sẽ không tính toán vĩnh viễn cấm dục luôn đó chứ. Vậy cũng... Được rồi... được rồi... Ta không nói có được chưa!"
Tiếp nhận ánh mắt tản ra hơi hướng nguy hiểm, người trên sô pha nhanh thu hồi câu nói kế tiếp. Hắn không muốn cứ như vậy chết không minh bạch.
Người đứng ở cửa sổ nhìn người vẫn lười biếng nắm trên sô pha kia, hai tròng mắt bỗng nhiên thoáng hiện một tia không có hảo ý. Sau đó hắn tà tà cong khóe môi nói:
"Ngươi không phải đi gặp Honey bé nhỏ sao? Sao còn có thời gian ở đây lảm nhảm?!"
Nghe được người kia nhắc tới nick name của người yêu, người trên sô pha lập tức nhảy bắn lên, sau đó hoảng loạn hướng cửa chạy đến, trong miệng còn không ngừng làu bàu.
"Xong rồi... Xong rồi... Hôm nay là lần đầu tiên Honey bé nhỏ chủ động hẹn ta, nhưng hiện tại ta còn ở đây, xem ra đêm nay phải ngồi xổm ở góc tường rồi. Ôi ôi... Chính là bởi vì ngươi làm ta quên mất thời gian hẹn cùng Honey của ta, lần sau không bồi thường ta, ta không chơi cùng ngươi nữa...."
Vừa nói vừa hướng cửa chạy đến, âm cuối kéo ra thật dài.
Nhìn bạn tốt hoảng loạn rời đi, hắn cong cong khóe môi, buồn cười lắc lắc đầu, sau đó lại chậm rãi xoay người tiếp tục đứng ở bên cửa sổ, thưởng thức thành phố bị ánh trăng bao phủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...