"Tiêu Tiêu đừng lo lắng, anh không có việc gì. Chúng ta đi tìm nơi báo danh thôi!"
Ôm lại Bách Tiêu muốn xông lên giáo huấn Lam Phi, sau đó Lăng Vũ lên tiếng ngăn cản.
Lăng Vũ không muốn cùng người toàn thân phóng thích ra làn hơi nguy hiểm như Lam Phi dây dưa lâu. Vì thế Lăng Vũ liền lôi kéo Bách Tiêu không tình nguyện rời khỏi vòng vây.
Thời điểm rời đi, Lăng Vũ còn lo lắng cái người kia sẽ xông lên ngăn cản. Nhưng bọn họ đi một đoạn đường rất xa rồi mà cái người kia cũng không có đuổi theo. Lăng Vũ trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tưởng tượng đến bản thân mình ở trước mặt nhiều người như vậy khiến cho Lam Phi gian nan bất kham. Theo như tính cách không chịu đựng được người khác ngỗ nghịch như Lam Phi, phỏng chừng là sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Xem ra bản thân mình đã chọc phải phiền toái lớn. Vì thế Lăng Vũ đang suy xét xem mình về sau có nên ở lại nơi này học tập hay không. Bất quá hiện tại quan trọng là cùng Tiêu Tiêu đi tìm nơi báo danh, chuyện khác chờ xong xuôi rồi nói sau.
Nghĩ như vậy, Lăng Vũ cũng thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nhưng Bách Tiêu lại không vui. Vừa rồi nhìn thấy anh họ bị người kia ôm hôn như vậy, làm trong lòng hắn như là có thứ gì cào cấu, rất khó chịu.
Hắn rất muốn xông lên giáo huấn cái tên đáng giận kia một trận, nhưng lại bị anh họ ngăn chặn. Một bụng lửa giận, nhưng hắn cũng đành phải chấp nhận để tên kiêu ngạo ung dung tại ngoại
Rất muốn hỏi anh họ xem người kia là ai? Nhưng nhìn bộ dạng vô cùng nghiêm túc của anh họ, khiến Bách Tiêu phải đem vấn đề mình muốn hỏi nuốt vào trong bụng.
Thôi, hiện tại phải ưu tiên cho việc báo danh, chờ khi rảnh rỗi lại hỏi đi.
Vì thế hai người đều thực ăn ý không nói chuyện với nhau, chỉ là nghiêm túc đi tìm chỗ báo danh.
Mà bọn họ không có chú ý, ở phía sau, Lam Phi đang dõi theo bóng dáng hai người rời đi, ánh mắt dần hiện ra tia sắc bén.
Nếu dám khiêu khích Lam thiếu gia đến cực hạn, vậy thì chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận trừng phạt đi!
Lam Phi phẫn hận nhìn về phía hai người đã đi xa, đôi tay mạnh mẽ nắm chặt.
Một lúc sau.
"Ha ha! Cuối cùng cũng đã xong xuôi. Anh họ có mệt hay không vậy? Em thì chịu hết nổi......"
Rốt cuộc cũng làm xong những công việc cần làm, hiện tại hai người đang ngồi ở trong phòng dành cho Bách Tiêu.
Lăng Vũ cũng mệt đến cơ hồ không còn sức lực. Nhìn Tiêu Tiêu bên cạnh đã mệt đến nằm lăn trên giường, Lăng Vũ buồn cười nói.
"Đúng là trẻ con, thời điểm mệt mỏi liền nằm ra như vậy! Thật đúng là chưa từng trải qua khó nhọc mà!"
"Hừ!"
Nghe Lăng Vũ dùng ngữ khí chê cười nói về mình, Tiêu Tiêu tức giận liếc mắt nhìn Lăng Vũ một cái. Sau đó hắn tiếp tục nằm ngay đơ ở trên giường.
Nhìn Tiêu Tiêu có biểu tình đáng yêu như trẻ con, Lăng Vũ bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Hiện tại chuyện của Tiêu Tiêu đã làm tốt, vậy còn chuyện của mình thì sao? Trải qua náo loạn vừa rồi, thật đúng là không muốn tiếp tục ở lại đây!
Do dự không biết có nên nói với Tiêu Tiêu ý nghĩ của chính mình hay không. Nhưng tưởng tượng đến Tiêu Tiêu vì chuyện của mình mà bận trước bận sau, trong lòng Lăng Vũ có chút băn khoăn.
Còn nữa lúc trước đã đồng ý với Hiệu trưởng giúp bạn ông ta làm bảo mẫu. Nghĩ đến đó, trong lòng Lăng Vũ liền một trận rối rắm.
Bách Tiêu đã mệt ngủ rồi, không muốn quấy rầy hắn, Lăng Vũ chậm rãi đứng lên, sau đó đi đến bên cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài.
Phía dưới là con đường nhỏ, những người đi lại đều là tân sinh viên đang bận rộn tới lui. Những người đó đều là thanh niên trẻ trung tinh thần phấn chấn. Họ đều mới bước vào môi trường đại học, đầu một cuộc sống mới.
Mà bản thân Lăng Vũ thấy mình không còn trẻ, trường đại học này cũng không phải nơi thuộc về mình. Nếu như vậy còn không bằng thành thật đi tìm việc làm. Tuy rằng tiền trong tài khoản đủ dùng cho nửa đời sau, nhưng làm người dù sao cũng phải sống có ý nghĩa một chút. Tuy rằng không thể nói là sống thực xuất sắc, nhưng ít ra phải phong phú một chút.
Hạ quyết tâm, Lăng Vũ quyết định vẫn là đi tìm một công việc, sau đó liền thuê một phòng ở gần nơi làm việc.
Mà công việc lúc trước đáp ứng với Hiệu trưởng vẫn sẽ tiếp tục thực hiện. Dù sao một tháng chỉ đi gặp người kia một ngày, cũng không có ảnh hưởng gì lớn lao.
Chỉ là giúp đỡ người ta thôi.
Mà hiện tại Lăng Vũ nghĩ mình có thể phụ một mảnh tâm ý của Tiêu Tiêu. Bất quá nhờ có Tiêu Tiêu mà bản thân Lăng Vũ có thể cảm nhận được bầu không khí đại học. Nếu không phải nhờ Tiêu Tiêu, Lăng Vũ cũng sẽ không chủ động đi vào trong trường đại học.
Cũng sẽ không biết thì ra cuối cùng đại học thế nhưng cũng coi như là xã hội thu nhỏ. Trong đó cũng có cán bộ, cũng có sự quản lý, con người cũng chia cấp bậc, phía dưới phải phục vụ cấp trên. Cũng giống như một cơ quan nhà nước hay một công ty kinh doanh, không khác là mấy.
Cũng sẽ không biết, đại học kỳ thật cũng không phải chỉ nỗ lực học liền nhất định sẽ trở thành tinh anh có năng lực.
Chuyện đó cũng đều là Tiêu Tiêu nói cho nghe. Mà hắn làm như thế nào biết được, Lăng Vũ cũng không biết.
Bất quá như vậy là đủ rồi.
Lăng Vũ nghĩ có lẽ thế giới của mình chỉ tồn tại với cái xã hội giết chóc nhau mà thôi. Không hề có khả năng dung nhập vào môi trường của những người có học thức.
Quay người lại, nhìn Bách Tiêu đang ngủ say, Lăng Vũ tận đáy lòng nói câu: Cảm ơn em, Tiêu Tiêu!
Hạ quyết tâm xong, Lăng Vũ quyết định chờ Bách Tiêu tỉnh dậy, liền cùng hắn nói ra ý tưởng của mình.
Tin tưởng là Tiêu Tiêu sẽ vẫn ủng hộ mình. Mà sau này nên tìm công việc gì, thì chờ về sau lại xem xét đi!
Vậy là... đại thúc muốn thực sự bước chân, hòa nhập vào xã hội!
Dù sao cũng chỉ là ý tưởng của đại thúc.
Trường đại học cũng không thực sự thích hợp!
Sắp xếp này chỉ là mong ước bước chân vào môi trường đại học của đại thúc nhiều năm nay mà thôi!
Cũng là cho Lăng Vũ cùng Lam Phi một cơ hội gặp nhau một lần nữa vậy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...