Thấy Lăng Vũ đứng ở bên cửa sổ nhìn bên ngoài, Lãnh Giác chậm rãi đi qua, sau đó duỗi tay đem người đang trầm tư ôm vào trong lòng ngực.
"Suy nghĩ cái gì đó?"
Lãnh Giác ôn nhu hỏi.
Lăng Vũ đang đắm chìm trong suy nghĩ bị lôi trở lại hiện thực.
Nhìn nhìn Lãnh Giác, Lăng Vũ lắc lắc đầu nói:
"Không có gì, chỉ là nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ!"
Lăng Vũ che giấu, sau đó lại lộ ra một nụ cười trấn an.
Chỉ là nụ cười trừ kia, Lãnh Giác một chút liền đã nhìn ra.
Ôm thật chặt Lăng Vũ, sau đó Lãnh Giác nhỏ giọng nói.
"Tiểu Vũ, có chuyện gì có thể nói cho tôi, không cần buồn trong lòng, biết không?"
Lãnh Giác biết Lăng Vũ trong lòng giờ phút này đang nghĩ ngợi cái gì.
Hắn hy vọng Lăng Vũ có thể nói ra.
Mặc kệ là nói với hắn hay là Âu Dương Hạo đều có thể.
Chỉ cần không phải một mình Lăng Vũ suy nghĩ buồn miên man.
Nghe được Lãnh Giác lo lắng, Lăng Vũ biết mình lại làm người bên cạnh lo lắng.
Cảm động cùng áy náy đồng thời từ đáy lòng sinh ra, làm Lăng Vũ không biết làm sao.
Lăng Vũ chỉ có thể giơ tay vỗ nhẹ lên cánh tay rắn chắc đặt ở hông mình, sau đó nhẹ nhàng xin lỗi.
"Thực xin lỗi vì phải lo lắng cho tôi!"
"Không cần xin lỗi.
Tôi chỉ hy vọng Tiểu Vũ khi tâm tình không tốt có thể chia sẻ cùng người bên cạnh một chút, đừng một người buồn!"
Ôn nhu trấn an Lăng Vũ có chút bất an, Lãnh Giác lại đem ý nghĩ trong lòng nói ra.
Lăng Vũ biết chính mình tính cách quá mức mẫn cảm, gặp một chút sự tình liền sẽ suy nghĩ, nếu không nghĩ ra có khi sẽ vẫn luôn lẫn quẫn.
Có lẽ chính là bởi vì tính cách như vậy mới làm người chung quanh đều lo lắng.
Chậm rãi xoay người, sau đó đem đầu chôn ở ngực Lãnh Giác, Lăng Vũ nhỏ giọng nói:
"Tôi chỉ là suy nghĩ...!suy nghĩ..."
Lăng Vũ giờ phút này cũng không biết nên nói như thế nào về loại tình cảm trong lòng đối với Lam Phi.
Khi nhìn thấy Lam Phi ôm một người phụ nữ hôn nồng nhiệt, tim lập tức tựa như rơi vào động băng, phi thường lạnh.
Mà vừa rồi, trong đầu vẫn luôn xoay quanh cảnh tượng Lam Phi ôm người phụ nữ kia hôn nồng nhiệt, tim ẩn ẩn đau.
Nhìn đến vẻ mặt rối rắm, lại không biết từ đâu mà nói của Lăng Vũ, Lãnh Giác nhẹ giọng nói tiếp lời Lăng Vũ:
"Suy nghĩ về Lam Phi đúng hay không?"
Lãnh Giác ôn nhu tiếp lời, làm Lăng Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Lãnh Giác.
"A giác, như thế nào lại......"
Như thế nào lại biết?
Lăng Vũ dưới đáy lòng kinh ngạc nghĩ.
Không nghĩ tới hết thảy đều bị người khác xem rõ ràng, mà chính mình lại ở chỗ này rối rắm nửa ngày HunhHn786.
"À, tôi biết chứ! Tiểu Vũ nghĩ cái gì tất cả đều viết ở trên mặt, muốn không cho ai biết cũng không được!"
Lãnh Giác vừa nói, vừa sủng nịch giơ tay nhéo má Lăng Vũ, làm Lăng Vũ đỏ thẫm mặt.
"Có......!Có rõ ràng như vậy sao? Tôi như thế nào không biết!"
Lăng Vũ có chút ngượng ngùng cúi đầu nói, nhưng trong lòng cũng hiểu được Lãnh Giác nói là thật.
Chính mình trước nay đều là cái dạng này.
Từ nhỏ đến lớn, dù 10 năm ở tổ chức cũng không có thay đổi, chỉ cần xảy ra một chút sự tình, biểu tình cùng ý tưởng đều lộ ở trên mặt, ai cũng đoán được.
Nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Lăng Vũ, Lãnh Giác tâm tình rất tốt.
Cái này làm cho hắn đột nhiên bắt đầu sinh ra ý tưởng trêu đùa một chút người dễ dàng thẹn thùng này.
"Đúng vậy, thực rõ ràng! Ngay cả hiện tại Tiểu Vũ nghĩ cái gì, tôi cũng có thể xem mặt nhìn ra!"
Lãnh Giác cười nói, trong giọng nói tràn đầy sủng nịch.
"Hả! Không phải đâu! Như vậy rõ ràng quá không xong! Một chút cảm giác thần bí cũng không có!"
"Ha ha!"
Lăng Vũ ra vẻ tiếc nuối làm Lãnh Giác cười ra tiếng, ánh mắt nhìn Lăng Vũ cũng càng ngày càng mê ly.
Khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt trừng to, biểu tình có chút kinh hoảng, càng thêm giống một con thỏ đáng yêu, làm người ta chỉ muốn trêu đùa một phen!
Càng nghĩ như vậy, Lãnh Giác ý cười liền càng dày đặc.
Nhìn Lãnh Giác trước mắt vẫn luôn cười, Lăng Vũ đột nhiên nâng tay nặn nặn mặt Lãnh Giác.
Lăng Vũ cảm thấy hôm nay Lãnh Giác cười rất nhiều.
Khuôn mặt bị ý cười như gió xuân tăng thêm vẻ cuốn hút, làm người ta ngăn không được sa vào trong đó.
Đã sớm cảm thấy Lãnh Giác cười lên sẽ đẹp, chỉ là người này lại luôn rất ít cười!
Nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt Lãnh Giác, Lăng Vũ càng thêm cảm thấy gương mặt này rất cuốn hút.
Cái này làm cho Lăng Vũ nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Chỉ là thêm vài lần phải trả giá.
Thấy Lăng Vũ nhìn chằm chằm vào mình, Lãnh Giác cảm thấy đây rõ ràng là đang quyến rũ mình.
Đôi mắt mê ly tựa như phát ra lời mời gọi.
Đôi tay áp trên khuôn mặt xoa nắn tựa như nói suy nghĩ trong lòng hắn.
Sắc đẹp trước mặt, đàn ông nào bình tĩnh, đều sẽ không có biện pháp khống chế được dục vọng.
Huống chi người trước mắt còn là người mình yêu thương.
Đôi tay nâng lên giữ khuôn mặt nhỏ, sau đó Lãnh Giác cúi đầu ngậm cánh môi nhẹ nhàng mút vào.
Mút cho đến sưng đỏ bất kham, Lãnh Giác mới buông ra nơi đó, sau đó lại chuyển dời đến chỗ khác tiếp tục hôn.
Cảm nhận được người trước mắt cảm xúc dao động, Lăng Vũ đột nhiên có chút khẩn trương lên, cả người cũng đã mơ hồ, phản ứng đều bị chậm chạp.
Khẩn trương thừa nhận người trước mắt cho mình ôn nhu, rồi Lăng Vũ lại cảm giác giờ phút hoàn cảnh có chút không đúng.
Rõ ràng vừa rồi mình còn đang suy nghĩ về Lam Phi.
Nhưng hiện tại sao lại đột nhiên biến thành cái dạng này!?
Cái này làm cho Lăng Vũ có chút không tiếp thu được, muốn đẩy người ra, nhưng lại bị đối phương ôm đến càng chặt.
Bất an trong lòng Lăng Vũ tăng lên, cả người cũng phi thường kích động lên.
Rồi bên tai vang lên lời nói khiến tâm lý bình tĩnh lại.
"Không cần nghĩ quá nhiều, chỉ cần dụng tâm đi cảm thụ thì được rồi.
Chuyện khác không cần lo lắng, chúng tôi sẽ cho Tiểu Vũ một lời giải thích hợp lý!"
Những lời này làm Lăng Vũ đang kích động, cảm xúc cũng chậm rãi bình phục.
Trước nay đều cảm thấy Lãnh Giác có loại năng lực khắc phục tâm ma, chỉ cần nghe được Lãnh Giác nói, dù là đại sự cũng cảm thấy không có gì ghê gớm.
Cho nên mình vẫn luôn có chút ỷ lại Lãnh Giác.
Sự tình gì dù tính là khó khăn, chỉ cần Lãnh Giác nói một câu, liền được trấn an, sau đó sẽ cảm thấy những việc đó cũng không có gì đáng sợ!
Đây là nhận thức của Lăng Vũ về Lãnh Giác từ trước tới nay.
Một loại cảm giác thực an tâm, làm tin phục vô điều kiện.
Sa vào ôn nhu của người ở trước mắt, bên tai đã không có âm thanh khác, trừ hơi thở cùng với âm thanh môi răng cọ xát vang lên trong phòng an tĩnh.
Thoáng chốc trong phòng lạnh đã bị nhiệt tình của hai người lấp đầy.
Hai người khó dằn nổi xé rách quần áo đối phương, từng món từng món rơi trên mặt đất.
Nệm giường chỉnh tề bị hai người quá kích động làm cho hỗn độn bất kham, nhưng hai người cũng không bận tâm nhiều, mà không hề cố kỵ thừa nhận kích thích cùng khoái cảm đối phương mang lại.
Tình cảm mãnh liệt, mồ hôi rơi, tinh hoa tuôn trào khiến cho trong phòng tràn ngập mùi nam tính nồng đậm.
Người phía trên ôn nhu nhẹ nhàng vuốt ve hôn lên từng tất da thịt người phía dưới.
Âu yếm rồi lại khiêu khích chỗ mẫn cảm, khiến thân thể người phía dưới run rẩy không thôi.
Nhìn người phía dưới vì trải qua kích thích mà ửng hồng, làm người phía trên thêm hưng phấn.
Hơi thở đã sắp bình phục lại bắt đầu thô nặng.
Người phía dưới có chút sợ hãi lui lui, lại không thể tránh thoát bị điên cuồng đoạt lấy HunhHn786.
Lần lượt thâm nhập, lần lượt va chạm, toàn bộ rời khỏi lại tiến thật sâu.
Từng đợt khoái cảm tập kích thần kinh hai người.
Người phía trên khống chế không được tăng lực đạo tàn sát bừa bãi.
Người phía dưới không ngừng lắc đầu không ngừng cầu xin, lại không được người phía trên mềm lòng.
Ngược lại bởi vì giọng cầu xin có chút nghẹn ngào lại mang theo dục vọng khiến người phía trên càng bị kích thích, động tác va chạm cũng càng lúc càng lớn.
Không biết qua bao lâu hai người rốt cuộc mới dừng động tác.
Mà người phía dưới bởi vì không chịu nổi động tác mạnh mẽ của đối phương đã hôn mê.
Yêu thương nhìn người yêu ngất xỉu, Lãnh Giác cười thỏa mãn.
Hắn biết giờ phút này hắn nên vì Tiểu Vũ đi làm chút việc.
Giúp người đã ngủ rửa sạch sẽ xong, Lãnh Giác mới thật sự lơi lỏng thân mình, sau đó mãn nhãn sủng nịch nhìn người trên giường còn chưa rút đi ửng hồng.
Hắn rốt cuộc đã có được thiên sứ.
||||| Truyện đề cử: Mở Mắt Thấy Thần Tài |||||
Nhiều năm canh gác cùng bảo hộ làm hắn chịu dày vò, nhưng hắn là cam tâm tình nguyện như thế.
Cho dù nhìn thấy Lăng Vũ cùng người khác phát sinh quan hệ, hắn cũng không có đi trách cứ.
Hắn cam nguyện làm người ở sau lưng bảo vệ Lăng Vũ.
Khi đó hắn chưa từng có hy vọng xa vời là có thể cùng Lăng Vũ phát sinh hành vi thân mật này nọ.
Nhưng hôm nay hắn lại có được.
Cái này làm cho hắn phi thường hưng phấn, đến bây giờ cũng không có bình phục lại.
Hắn biết mình đã không thể rời khỏi Tiểu Vũ.
Hiện tại thân thể cũng mê luyến thật sâu, thể xác và tinh thần đều tập trung vào Tiểu Vũ.
Dù có như thế nào hắn cũng sẽ không rời đi.
Trừ phi Tiểu Vũ thật sự không muốn hắn, đã chán ghét tới cực độ, vậy hắn sẽ biến mất.
Bởi vì hắn không muốn Tiểu Vũ phản cảm.
Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đang ngủ, Lãnh Giác cảm thấy mình có được bảo bối quý giá nhất thế gian.
Dù là người hoặc vật gì, chỉ cần tới trước mặt Tiểu Vũ đều sẽ thất sắc.
"Bảo bối! Tôi sẽ vĩnh viễn thương em, yêu em, giữ lấy em!"
Đây là lời hứa dưới đáy lòng Lãnh Giác đối với người đang ngủ say.
Kéo cái chăn đắp lên người, Lãnh Giác đem Lăng Vũ ngủ say ôm ở trong lồng ngực, sau đó cùng Lăng Vũ vào mộng đẹp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...