Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Đèn ở ban công thật u ám, không khí giữa hai người có vẻ hơi trầm trọng. Nam nhân nắm kịch bản trong tay không biết làm sao, Nhiên Nghị mở miệng một cái là một trận cuồng mắng đối với nam nhân.

Miệng lưỡi Nhiên Nghị luôn rất lợi hại, hắn mắng rất khó nghe, mà nam nhân hơi hơi cúi đầu. Y chỉ im lặng nghe Nhiên Nghị chửi bậy, nhưng y một câu cũng không phản bác.

Vì y biết, y hiểu, cho dù y nói cái gì cũng vô pháp ngăn cản Nhiên Nghị mắng y, nếu y mở miệng Nhiên Nghị sẽ càng lải nhải nhiều hơn, khiến cho lửa giận của Nhiên Nghị càng lớn thì sẽ không tiện thu thập.

Lâm Mộ Thiên thấy Nhiên Nghị không nói, Nhiên Nghị chính là dùng ánh mắt u oán theo dõi y, y nhỏ giọng thử hỏi: “Mắng xong?”

Nhiên Nghị không nói lời nào, chính là bắt lấy cổ tay y, mang y về phòng, kịch bản trên tay y bị Nhiên Nghị giật đi. Y cũng không có phản đối, kịch bản y cũng học thuộc rồi.

Nhiên Nghị đang chuẩn bị nói thì điện thoại trong nhà liền vang.

Nam nhân muốn đi tiếp, lại bị Nhiên Nghị kéo lại: “Tiếp cái gì tiếp, mỗi ngày gọi điện thoại tới, có muốn để yên cho người ta không, nói một cái liền nửa giờ, rốt cuộc có ý tứ gì?!” (=.,= iu nhao nên thế)


“Nếu không tiếp, bọn họ khả năng sẽ đi qua.” Nam nhân nói là thật, nếu nam nhân không tiếp điện thoại, bọn họ khẳng định sẽ đi qua.

Nhiên Nghị căm tức, hắn âm trầm, một phen cầm lấy điện thoại. Nam nhân giật mình muốn ngăn hắn lại, lại nghe thấy Nhiên Nghị đối với đầu kia điện thoại Alo một tiếng. Nam nhân nắm chặt cánh tay Nhiên Nghị, khẩn trương nhìn chằm chằm vẻ mặt Nhiên Nghị đang dần dần trở nên ngưng trọng.

Thấy Nhiên Nghị không nói chuyện, nam nhân kéo kéo tay áo hắn, không tiếng động khoa tay múa chân, bảo hắn mau treo điện thoại. Ánh mắt Nhiên Nghị dừng ở trên thân nam nhân, một bàn tay hắn cầm điện thoại, một bàn tay phủ lên tay nam nhân, nam nhân có chút trố mắt ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt Nhiên Nghị đang trầm định theo dõi y, giống như đang cảnh cáo nam nhân đừng lộn xộn, đừng loạn ra tiếng.

Lâm Mộ Thiên muốn nói thì Nhiên Nghị liền thuận tay vòng cánh tay qua cổ nam nhân, kéo nam nhân qua, gắt gao bưng kín cái miệng y, khiến y không có biện pháp nói.

Nam nhân bắt lấy tay Nhiên Nghị, muốn bỏ ra nhưng lại không có cách nào. Nhiên Nghị một mặt lấy tay gắt gao che cái miệng y, một mặt bình tĩnh nghe điện thoại, nam nhân giãy dụa một trận sau, cũng im lặng bất động. Vì Nhiên Nghị nghiêng người tiến về phía y, nam nhân bị buộc đến bên giường, Nhiên Nghị lại cố ý dựa vào y rất gần, làm cho nam nhân thấy thật không tiện.

Nhiên Nghị nghe điện thoại một trận sau, “ Ừ” vài tiếng liền ngắt điện thoại, cái tay che miệng nam nhân của hắn cũng buông lỏng ra. Ngay lúc nam nhân chuẩn bị hỏi hắn rốt cuộc là ai, hắn lại đột nhiên vươn tay tắt đèn. Hắn biết nam nhân muốn hỏi hắn cái gì, hắn cũng không keo kiệt nói với nam nhân: “Anh yên tâm, không phải mấy nam nhân của anh gọi tới, là người thân ở nước ngoài của tôi gọi tới. Người bọn họ phụ trách an bài qua một thời gian nữa sẽ tới đón tôi đi.”

“Uhm.”

Nam nhân nhẹ giọng hưởng ứng, giọng y không cao không thấp, hai mắt chưa thích ứng bóng tối, nên nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, chỉ có thể bằng vào thính giác, cùng cảm giác……

Y cảm giác được hơi thở Nhiên Nghị đến gần, y không tự chủ được thân thể căng thẳng. Vì Nhiên Nghị gần đây rất an phận, khiến y đều cảm thấy có chút kỳ quái, Nhiên Nghị thế nhưng không có chạm y. Y vừa thấy may mắn, nhưng đồng thời y lại lo lắng ngày nào đó Nhiên Nghị lại nhất thời quật khởi đối với y làm chuyện kia. Quả nhiên giờ phút này, Nhiên Nghị đang thay y cởi quần áo.

Nam nhân không muốn làm……

Y muốn nắm lấy tay Nhiên Nghị, sau đó nói với hắn ‘Không!’, nhưng không có biện pháp. Y biết Nhiên Nghị sẽ không nghe lời y, thậm chí sẽ đối với y làm nặng thêm, lại hoặc là trào phúng y giả đứng đắn.


Nhiên Nghị cảm giác được nam nhân bất an, động tác trên tay hắn tạm dừng, không có tiếp tục cởi nút áo nam nhân nữa, ngược lại vươn tay nâng cằm nam nhân lên. Vì nam nhân ngồi ở trên giường, Nhiên Nghị đứng ở bên giường, nên nam nhân chỉ có thể ngửa đầu nhìn Nhiên Nghị.

Hai mắt thích ứng bóng tối có thể thấy rõ bóng dáng của nhau, nhìn thấy Nhiên Nghị cúi đầu tiến đến trước mắt, tâm y liền không khống chế được khẩn trương kinh hoàng, ánh mắt Nhiên Nghị dừng lại ở trên mặt nam nhân.

Nhiên Nghị thế này mới nhìn kỹ nam nhân, nam nhân trước mắt có chút khiếp đảm, có chút sợ phiền phức, lại thành thành thật thật, vừa rồi hắn thật sự lo lắng cứ như vậy không nhìn thấy được y nữa……

Tuy hắn rất ghét nam nhân, nhưng hắn luôn không khống chế được bản thân muôn ôm nam nhân. Hắn muốn hảo hảo lễ phép đối với nam nhân, nhưng mỗi khi nghĩ đến bên cạnh nam nhân còn có rất nhiều đàn ông, trong lòng hắn liền một trận rối rắm, nhịn không được muốn mắng nam nhân vô sỉ không biết xấu hổ. Khiến cho hắn để ý đó là, Thư Diệu thế nhưng cũng thích nam nhân.

Nam nhân muốn cúi đầu, không quá muốn đối diện với Nhiên Nghị nhưng Nhiên Nghị lại giữ chặt mặt y, nói với y: “Lần này tuy rằng là anh đã cứu tôi, nhưng tôi sẽ không thích đàn ông, anh hiểu chưa? Nếu anh muốn dùng phương thức này đả động tôi, đến cuối cùng cũng chỉ là lãng phí thời gian.” Nhiên Nghị nâng cằm nam nhân lên, làm cho hai mắt nam nhân không thể trốn tránh cái nhìn chăm chú của hắn.

Trong mắt nam nhân có cảm xúc phức tạp đang dao động, y biết Nhiên Nghị không thích đàn ông, y cũng không có si tâm vọng tưởng. Dù Nhiên Nghị có nghèo túng như thế nào, nhưng Nhiên Nghị tâm cao khí ngạo, mắt lại cao nên sẽ không đối với y có cảm giác gì, nam nhân từ lâu trước kia đã biết điểm này.

“Tôi cũng sẽ không thích cậu, cậu cũng có thể yên tâm, không cần lo lắng tôi sẽ nịnh bợ cậu.” Nam nhân tỏ thái độ, y không muốn bị Nhiên Nghị xem thường, nhưng y lại biết, y ở trong lòng Nhiên Nghị, đã là dạng như vậy.

Phức tạp……


Rối rắm……

Bất an……

Bất đồng cảm xúc giao nhau, nam nhân có vẻ hơi mỏi mệt. Nhiên Nghị không có buông nam nhân ra, hắn nhìn nam nhân trong chốc lát, hai tay đang nắm mặt nam nhân có chút đăm chiêu sờ sờ hai má nam nhân.

“Tôi cũng không có gì có thể cho anh, nhưng hình như anh không nhận hôn, như vậy……” tay Nhiên Nghị chậm rãi trượt xuống cổ nam nhân, vuốt ve cổ nam nhân, “Như vậy trước khi tôi rời đi, tôi có thể dạy anh cách hôn môi.” Cái này xem như là báo đáp nam nhân đi…… (lợi dụng phút cuối chứ báo đáp cm zề =..=)

Bản thân Nhiên Nghị cũng phân không rõ, hắn là thật muốn báo đáp nam nhân, hay là muốn tìm cái cớ chạm nam nhân. Nhìn thấy nam nhân muốn cự tuyệt hắn, hắn liền cúi đầu cắn đôi môi nam nhân.

Lần này.

Động tác của hắn rất nhẹ, không giống trước kia thô lỗ như vậy, nói là muốn dạy nam nhân, kia đương nhiên không thể lang thôn hổ yết* (*: ăn ngấu nghiến; ăn như hổ đói; ở đây ý là hôn vồ vập ý >.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui