Kỳ thật Nhiên Nghị rất muốn cứ như vậy liều lĩnh lao ra, để cho Thư Diệu thấy rõ “chân diện mục” của nam nhân rác rưởi Lâm Mộ Thiên kia. Nam nhân kia chẳng những câu dẫn người anh em tốt của hắn, còn cùng chính em trai mình làm loạn, chuyện không có luân thường như vậy nam nhân kia đều làm được. Thậm chí bên cạnh nam nhân không chỉ có một mình Thư Diệu, loại mặt hàng này Thư Diệu như thế nào lại để ý, như thế nào thời thời khắc khắc đều muốn che chở y, còn ôn nhu đối đãi nam nhân không biết xấu hổ này như vậy.
Thật không biết xấu hổ…….
Nhiên Nghị trong lòng thực lo lắng, hắn đem tất cả nguyên nhân và bất mãn, cùng với tất cả thành kiến đều đẩy về phía nam nhân. Hắn không có cách nào giải thích, không có cách nào hiểu được người bạn tốt nhất của mình lại bởi vì nam nhân trung niên Lâm Mộ Thiên này mà bỏ qua tình cảm giữa bọn họ. Hắn nghĩ tới Thư Diệu chỉ chơi đùa mà thôi, không nghĩ tới lại thành sự thật.
Giờ này khắc này, Nhiên Nghị khắc sâu cảm nhận được tư vị bị vứt bỏ, người bạn tốt nhất của hắn kết quả vẫn vì một người nam nhân mà ruồng bỏ tình hữu nghị giữa bọn họ.
Nếu nói Thư Diệu thích nam nhân, như vậy muốn bao nhiêu mỹ nam, hắn đều có thể thay Thư Diệu tìm. Chính là loại người không sạch sẽ giống Lâm Mộ Thiên này, như thế nào Thư Diệu nhìn tới được.
Thân là bạn Thư Diệu, Nhiên Nghị bất mãn, không phục, hắn không cho phép người như thế làm giảm thưởng thức của Thư Diệu, hắn không muốn! Hắn chán ghét Lâm Mộ Thiên! Bởi vì hắn không thể lý giải, là nam nhân lại lần lượt bị đồng tính đặt ở dưới thân là chuyện đáng xấu hổ cỡ nào. Nhiên Nghị tự đáy lòng xem thường nam nhân, bất mãn nam nhân yếu đuối và nhàm chán.
Đèn phòng tắt, Nhiên Nghị thấy không rõ lắm cảnh vật bên ngoài, chỉ có thể nghe được trong căn phòng im lặng truyền đến tiếng hôn môi, tiếp theo là tiếng cởi quần áo. Sau một trận im lặng lại truyền đến tiếng rên rỉ yếu ớt của nam nhân……
Nhiên Nghị ngây ngẩn cả người, Lâm Mộ Thiên cùng Thư Diệu đang làm chuyện kia, Nhiên Nghị kinh nghiệm phong phú như thế nào lại không biết bên ngoài đang trình diễn cảnh kích tình. Hắn nghe thấy tiếng rên rỉ cực lực áp chế của am nhân, âm thanh quen thuộc khiến trong lòng hắn thật không thoải mái, giống như có cái gì đó ngăn chận. Hắn co người lại tựa vào trong tủ quần áo, thương trên lưng tăng lên đau đớn, nhưng hắn không có phát ra một tiếng động nào. Tiếng rên rỉ yếu ớt của nam nhân giống như ma chú bồi hồi bên tai hắn, quả thực khiến cho hắn không thể an ổn.
Tuy thấy không rõ lắm tình huống bên ngoài, nhưng nghe tiếng động cũng biết, thật kịch liệt……
Chán ghét đối với nam nhân trong lòng hắn càng trở nên sâu sắc, nhưng càng nhiều là một loại cảm xúc xa lạ khác. Ở đáy lòng hắn chậm rãi lan tràn, có chút hận, có chút oán, thậm chí mang một chút đau đớn xa lạ……
Đó là cảm giác gì, Nhiên Nghị cũng không muốn đi để ý tới.
Sáng hôm sau.
Nam nhân đưa Thư Diệu ra cửa, sau đó y lập tức quay lại mở cửa tủ quần áo ra, vừa mở cửa ra Nhiên Nghị liền duỗi chân ra, chậm rãi đứng lên. Nam nhân nghĩ tới Nhiên Nghị đang ngủ, không nghĩ tới Nhiên Nghị tựa hồ cả đêm cũng chưa ngủ, có chút mỏi mệt cùng bất mãn.
Chính là.
Hôm nay Nhiên Nghị không có mắng nam nhân, lời nói của hắn so với bình thường ít hơn rất nhiều. Nam nhân cũng dìu hắn tới bên giường, lại nghe thấy Nhiên Nghị không kiên nhẫn nói một câu: “Bẩn như vậy làm sao mà ngủ, đem đổi chăn đệm đi rồi tôi mới ngủ được, bẩn muốn chết.” Nhiên Nghị cũng không thèm nhìn tới nam nhân, hắn đương nhiên biết tối hôm qua nam nhân và Thư Diệu ở trên giường làm cái gì, chính là hắn không có biện pháp tâm bình khí hòa ngủ trên cái giường này.
“Uhm, vậy cậu chờ chút.” Nam nhân thuận theo nhỏ giọng nói xong đã đi tìm một bộ chăn đệm mới ra thay: “Cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài mua cho cậu chút đồ ăn.”
“Anh rốt cuộc có ý gì?” Nhiên Nghị ngăn nam nhân đang chuẩn bị xuất môn, trong hai mắt hắn có lửa giận nổi lên: “Ai cho anh đối với tôi tốt như vậy, không phải là anh muốn bị coi thường đó chứ?!” (=.,= tốt vs nó mà nó cũng chửi, trời đánh chết con ơi )
“Cậu……” Nam nhân kinh ngạc ngẩng đầu, y thật sự không nghĩ tới Nhiên Nghị lại đối với y như vậy, ánh mắt nam nhân run run: “Vậy cậu lại là có ý gì? Tôi thu lưu cậu, cậu thế nhưng mắng tôi như vậy. Lúc trước tôi đều có thể chịu được, nhưng cậu không biết là bản thân làm thật quá đáng hay sao?” Giọng nam nhân đang bất an run run.
“Không biết.” Nhiên Nghị ngồi ở trên giường, vẻ mặt trào phúng nhìn chằm chằm nam nhân: “Anh cho rằng anh là ai, anh dựa vào cái gì giáo huấn tôi, anh muốn báo nguy thì cứ báo, anh muốn nói cho Thư Diệu tôi ở trong nhà anh cũng được. Dù sao đến lúc đó nếu tôi có gì sơ xuất, anh cũng chạy không thoát. Tôi có thể lý giải anh, nghĩ anh có lòng muốn nịnh bợ tôi……”
Ba —
Nhiên Nghị còn chưa nói xong, nam nhân liền nhịn không được tặng cho hắn một cái tát, nam nhân thật sự không thể nhẫn nhịn Nhiên Nghị vũ nhục được nữa. Nếu không phải lần đó Nhiên Nghị đã cứu mạng y, lần này y cũng sẽ không hảo tâm thu lưu Nhiên Nghị như vậy. Y chỉ là không muốn nợ Nhiên Nghị mà thôi, nhưng tất cả đều bị Nhiên Nghị vặn vẹo.
Nam nhân vô lực ngồi ở trên giường, y cảm thấy tất cả mọi chuyện mình làm gần đây đều bị người hung hăng đạp hư. Nhiên Nghị mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm nam nhân. Nam nhân Lâm Mộ Thiên này cũng dám đánh hắn??? Còn không chỉ đánh một lần… Nhiên Nghị bụm mặt, biểu tình trên mặt càng ngày càng kém, hắn đang muốn mở miệng tiếp tục mắng nam nhân, lại nhìn thấy nam nhân trừng mắt nhìn, tựa hồ đang nhẫn nại gì đó…..
“Anh khóc?” Nhiên Nghị đẩy đẩy bả vai nam nhân.
Nam nhân nghiêng đầu, không có nhìn Nhiên Nghị: “Không……” giọng nam nhân mang theo một chút bị thương khàn khàn.
Hai người trầm mặc một lát, Nhiên Nghị vươn tay nắm cằm nam nhân, mặt nam nhân bị xoay qua. Nam nhân vội vàng nhu nhu mắt, hốc mắt y hồng hồng, có chút ẩm ướt……
“Anh đúng là không phải nam nhân, động một chút liền khóc.”
“Tôi không khóc……” Nam nhân tính hất tay Nhiên Nghị ra, nhưng Nhiên Nghị siết chặt cằm nam nhân, nam nhân ăn đau thấp giọng nói vài tiếng: “Buông tay”, nhưng Nhiên Nghị không có phản ứng.
Nam nhân không khóc, y chỉ là thương tâm thôi.
Thiện ý của y bị Nhiên Nghị vặn vẹo, y cẩn thận chiếu cố Nhiên Nghị, dù Nhiên Nghị mắng y, y cũng không một câu oán hận, chỉ luôn làm bộ như không nghe thấy. Nhưng Nhiên Nghị càng ngày càng quá đáng, kết quả ngược lại cứ như là nam nhân làm sai.
Hiện tại nam nhân căn bản không có tâm tình nhìn Nhiên Nghị, nhưng y lại cảm giác được Nhiên Nghị nhích lại gần. Hơi thở kia tới gần làm cho nam nhân nhìn thẳng vào Nhiên Nghị, môi Nhiên Nghị tiến đến bên môi y.
Nhiên Nghị hôn lên môi nam nhân, nam nhân sửng sốt một giây, không hữu lực đẩy Nhiên Nghị ra. Nhiên Nghị siết chặt cằm nam nhân, đầu lưỡi khiêu mở môi nam nhân, dò xét vào……
Lần này Nhiên Nghị hôn cũng không thô lỗ, nhưng vô cùng cường thế. Hắn mút vào đầu lưỡi trốn tránh của nam nhân, đôi môi chậm rãi nhu lộng đôi môi run run của y. Đôi môi này tối hôm qua Thư Diệu đã từng hôn qua, nghĩ như vậy, động tác Nhiên Nghị phóng nhẹ đi rất nhiều, nam nhân cũng vì sự “ôn nhu” của Nhiên Nghị mà cảm thấy có chút mờ mịt bối rối.
Nam nhân luôn đoán không được tâm tư Nhiên Nghị, Nhiên Nghị cứ luôn một bên mắng y không biết xấu hổ, mắng y không biết liêm sỉ, một bên còn muốn đối với y làm loại chuyện này, nếu y không phản kháng, kia y liền thật là bị coi thường, cho nên nam nhân lựa chọn đẩy Nhiên Nghị ra. Nhưng Nhiên Nghị lại dùng hai tay ôm nam nhân, nam nhân bị chặt chẽ áp đảo ở trên giường, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có, Nhiên Nghị liền ngồi ở trên đùi y.
Nam nhân “ ân ân hừ hừ” nói không nên lời, miệng của y bị Nhiên Nghị gắt gao ngăn chặn, đầu lưỡi bị đối phương cắn xé. Nụ hôn của Nhiên Nghị càng thêm sâu, càng phát ra cường thế, hắn dùng lực ngăn nam nhân lộn xộn, giống như muốn nuốt chửng cả người nam nhân. Đầu lưỡi nam nhân bị hắn cắn phát đau, hắn tựa như một con dã thú nguy hiểm đè nam nhân, kéo quần áo trên thân nam nhân.
Nhiên Nghị cũng mặc kệ thương trên người, hắn một bên cường thế mút vào đôi môi nam nhân, một bên mở chân nam nhân ra. Nam nhân bị hôn miệng đều đã tê rần, miệng tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt……
Luồng khí nóng rực giống như muốn tổn thương thần chí nam nhân, Nhiên Nghị đặt nam nhân ở trên giường, đối diện với nam nhân, làm chuyện mà Thư Diệu đã làm. Một loại tranh cường háo thắng trong lòng dẫn đường hắn tách chân nam nhân ra, đem dục vọng lửa nóng vận sức chờ phát động kia đỉnh vào thân thể cực nóng của nam nhân, thân thể hai người cũng không đồng trình độ phát ra đau đớn.
Địa phương kia của nam nhân bị xâm nhập ít nhiều cũng có chút đau đớn, mà miệng vết thương của Nhiên Nghị cũng vì động tác quá mức kịch liệt mà bị liên lụy phát đau, hai người phát ra tiếng hừ nhẹ bất đồng trình độ. Nhiên Nghị chửi thề, hắn mở rộng chân nam nhânra, đè ép thân thể nam nhân, chậm rãi vận động. Vì hắn có thương tích trong người, không tiện quá mức kịch liệt, hắn cũng không để ý chậm rãi “tra tấn” nam nhân.
Hắn buông môi nam nhân ra, hai tay đem tay nam nhân cố định lên đỉnh đầu. Thân thể nam nhân thật nhiệt, chặt chẽ đến mức khiến người ta hít thở không thông. Mỗi một lần hắn xâm nhập đều ướt mềm như vậy, mỗi một lần rút ra nội vách tường kia sẽ tự động quấn lên dục vọng như luyến tiếc. Lửa nóng cùng nhiệt hoả kề sát, dục vọng cùng lý trí đang giao chiến.
Nam nhân vừa định nói thì Nhiên Nghị dùng tay che miệng của y lại: “Không cho phép phản kháng tôi, không cho phép cự tuyệt tôi, không cho phép nói không với tôi, anh không có tư cách nói không, không cho phép nhìn tôi như vậy.” Hắn gần như điên cuồng yêu cầu nam nhân, vì hắn làm tất cả, nam nhân thậm chí còn cho rằng, Nhiên Nghị muốn y quỳ trên mặt đất cúng bái hắn. Hắn cái gì cũng không cho phép nam nhân làm, cái gì cũng phải yêu cầu nam nhân, chỉ cần không thuận tâm hắn, hắn sẽ mắng nam nhân.
Nam nhân không có chống cự, y để mặc Nhiên Nghị sờ y, cắn y, thậm chí là nhồi y. Nhiên Nghị làm cho một chân nam nhân khoát lên cánh tay hắn, một chân vô lực đặt lên trên đùi hắn……
Nam nhân nghiêng đầu không có nhìn biểu tình đùa cợt giờ phút này của Nhiên Nghị, vì Nhiên Nghị không có làm đau y. Y cũng không cần cảm thấy không tự nhiên không cho Nhiên Nghị làm, dù sao y vốn là như vậy …….
Nam nhân có chút cam chịu, y không nhìn Nhiên Nghị, không phối hợp, không chủ động, Nhiên Nghị thong thả động, khiến cho nam nhân cảm giác được dục vọng lửa nóng kia đang không ngừng mở rộng y, không ngừng bị nhiệt dịch nhồi. Tốc độ ma nhân kia làm cho ngón tay nam nhân hãm sâu ở trong gối đầu mềm mại, hơi thở của Nhiên Nghị liền phun trên sườn mặt y.
Cái miệng của y bị chặn, không thể nói chuyện.
Chỉ có khi bị đỉnh đến điểm mẫn cảm trong cơ thể kia, y mới run rẩy hừ hai tiếng, cộng thêm không tự chủ được muốn khép lại hai chân, điều này làm cho Nhiên Nghị nghĩ tới nam nhân muốn tìm bất mãn. Hắn chán ghét muốn chết nam nhân không biết xấu hổ này, y chính là dùng phương thức này làm cho Thư Diệu đối với y chết tâm sao? Này cũng không khỏi quá buồn cười.
Mồ hôi của Nhiên Nghị rơi xuống mặt nam nhân, mép tóc nam nhân đều đã ươn ướt, y nhắm mắt lại, có chất lỏng nào đó lăn xuống chăn nệm. Lông mi nồng đậm của y run nhè nhẹ, có chút ẩm ướt nào đó khó có thể phát hiện……
Cuộc ân ái dị thường khiến người ta bất an sau khi chấm dứt, nam nhân trần trụi ngồi ở trên giường. Y đưa lưng về phía Nhiên Nghị đang nằm trên giường, vai y hơi run run, Nhiên Nghị mệt mỏi nằm ở trên giường miễn cưỡng híp hai mắt lại, có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm bóng dáng run rẩy của nam nhân. Hắn không xác định nam nhân rốt cuộc có phải đang khóc hay không?
Hắn không có nghe thấy tiếng nam nhân khóc, hoặc là tiếng nghẹn ngào, nam nhân cứ như vậy ngồi thật lâu, cũng không cùng Nhiên Nghị nói chuyện. Đến khi Nhiên Nghị sắp ngủ y mới xuống giường đi tắm rửa.
Bàn chân trần trụi của nam nhân mới vừa chạm đất thì vì hai chân mềm nhũn nên cả người té lăn trên đất. Nhiên Nghị từ trên giường ngồi dậy, không kiên nhẫn xuống giường đem nam nhân từ mặt đất kéo đứng lên.
“Thật vô dụng, ngay cả đứng cũng không vững.” Nhiên Nghị ôn hoà châm chọc nam nhân, nam nhân rũ mắt, chưa nói nửa lời.
Sau đó.
Ngay lúc nam nhân thất thần, Nhiên Nghị đã đem nam nhân đưa tới phòng tắm, hắn trở tay khóa cửa lại, vặn mở vòi sen, súc thân thể dơ bẩn của nam nhân.
Nam nhân đứng không nhúc nhích, ánh mắt y hồng hồng thuyết minh y thương tâm. Dòng nước ấm nóng bỏng súc thân thể nam nhân, nam nhân nghẹn ngào nói khẽ với Nhiên Nghị: “ Cậu…… miệng vết thương của cậu nứt ra rồi……”
Có máu chảy ra từ băng gạc, Nhiên Nghị sắc mặt khó coi, thậm chí có thể nói là u oán càng thêm trắng bệch khiến nam nhân cảm thấy ác ma trước mắt yếu ớt giống như tùy thời đều sẽ biến mất.
Một bàn tay Nhiên Nghị chống bồn rửa tay, một bàn tay cầm vòi phun, làm cho nước thấm ướt thân thể nam nhân: “Nứt ra rồi thì thế nào, nứt ra rồi thì bung ra, dù sao cũng không chết được.”
Giọng Nhiên Nghị bình tĩnh đến đáng sợ, nam nhân vươn tay tiếp nhận vòi phun trong tay hắn, nhỏ giọng nói: “Cậu đi ra ngoài trước đi, tôi tự tẩy, nếu nhiễm trùng sẽ rất phiền toái.”
Nhiên Nghị thật sự là muốn bổ đầu nam nhân ra, nhìn xem trong óc nam nhân chứa cái gì. Hắn đã không thân thiện như vậy, nam nhân vẫn trước sau như một đối với hắn như vậy, chẳng lẽ nam nhân là thật tâm ……
Thật tình đối tốt với hắn sao?
Thật vậy chăng……
Nhiên Nghị thật hoài nghi mục đích đối tốt với hắn, bởi vì từ nhỏ đến lớn, những người tiếp cận hắn đều ôm đủ loại mục đích, chỉ có Thư Diệu là chân chính đem hắn trở thành bạn.
Lúc này, trong lòng Nhiên Nghị, đối với bản thân đưa ra câu hỏi định mệnh: nam nhân Lâm Mộ Thiên này, là thật lòng đối tốt với hắn sao?
Là thật sao?
Nhiên Nghị nhìn chằm chằm nam nhân trong chốc lát, hiếm khi không có đối nam nhân lộ ra vẻ mặt khinh bỉ hoặc là trào phúng. Hắn cũng không nói gì liền xoay người đi ra ngoài, trong mắt nam nhân tràn ngập bất đắc dĩ sầu não.
Y làm như vậy, có điểm không đáng.
Nhiên Nghị thủy chung đều không thể lý giải y, nam nhân hiện tại không có biện pháp suy nghĩ nhiều lắm, hy vọng duy nhất chính là Nhiên Nghị có thể nhanh khoẻ lên, nhanh lên…… Nhanh lên rời đi……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...