Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Thanh Dương rất tự nhiên lên tiếng bảo Lâm Mộ Thiên đi qua ngồi, Lâm Mộ Thiên đương nhiên cũng không tiện từ chối, y đi tới bên cạnh Thanh Dương ngồi xuống. Đạo diễn và nhà sản xuất nhìn thấy y xuất hiện đều tỏ vẻ quảng cáo lần này phi thường tốt, Lâm Mộ Thiên có chút lo lắng không biết Thanh Dương có hài lòng với quảng cáo lần này không, nên khi nghe thấy mọi người khen, y cũng chưa nói gì, đến khi thấy Thanh Dương gật đầu tỏ vẻ quảng cáo đã được thông qua, trên mặt nam nhân mới lộ ra tươi cười.

“Hôm nay sao rảnh rỗi tới nơi này vậy, gần đưa cũng không thấy cậu, cậu hẳn là bề bộn nhiều việc mới đúng……” Lâm Mộ Thiên vốn định nói vài câu quan tâm, nhưng vừa mở miệng lại có chút không khống chế được muốn hỏi tình hình gần đây của Thanh Dương.

Ánh mắt Thanh Dương thản nhiên nhìn chằm chằm hai má nam nhân, bị Thanh Dương nhìn chăm chú vào như vậy khiến y cảm thấy xấu hổ, dù sao bên cạnh còn có người đang nhìn.

“Tôi hỏi như vậy có phải quá đường đột hay không?” Lâm Mộ Thiên có vẻ thật xấu hổ, trên mặt y ẩn ẩn lộ ra thần sắc khẩn trương. Thấy Thanh Dương chỉ theo dõi y mà cũng không có mở miệng nói, y từ khẩn trương biến thành bất an: “Nếu cậu không muốn trả lời cũng được, cậu coi như tôi chưa hỏi gì cả, kỳ thật tôi cũng chỉ là thuận miệng nói thôi……”

Nhìn thấy nam nhân vì hắn mà lo lắng, trong lòng Thanh Dương có chút cao hứng, ít nhất hắn biết nam nhân rất để ý cảm xúc của hắn.

“Chính là thuận miệng nói mà thôi, tôi không có ý gì khác, cậu……” Lâm Mộ Thiên khẩn trương hai tay đan vào nhau, y lắp bắp bổ sung nói: “Cậu không cần để ở trong lòng.”

Nam nhân đang lo lắng, y lo lắng mình hỏi Thanh Dương quá nhiều, sẽ giống như lần trước bị Thanh Dương phản cảm. Y không hy vọng chuyện xảy ra hồi đi học lại tái diễn lần nữa. Vì có thể cùng Thanh Dương duy trì tốt quan hệ bạn bè, y vẫn nên ít can thiệp vào việc của Thanh Dương thì tốt hơn.

Nam nhân rũ mắt, không có nói nữa. Nhân viên ở bên cạnh tựa hồ cũng cảm giác được không khí không đúng, cũng không dám mở miệng nói, ngược lại là Thanh Dương……

Hắn thần thái lười biếng chậm rãi cầm tay nam nhân, tựa hồ muốn cho nam nhân cảm giác được tâm tình của hắn. Hắn cũng không có trách cứ nam nhân, ngược lại với tưởng tượng của nam nhân. Nam nhân quan tâm hỏi thăm ngược lại làm cho Thanh Dương trở nên cao hứng, tuy sắc mặt Thanh Dương bình tĩnh, nhưng trong mắt cũng ẩn chứa nồng đậm ý cười.

“Tôi cũng chưa nói gì cả, anh làm chi để lộ ra biểu tình như vậy.” Thanh Dương cũng không phải trách cứ nam nhân. Giọng điệu của hắn tuy lộ ra lười biếng, nhưng hắn cũng là xuất phát từ thật tình, hắn nhàn nhạt nói với nam nhân: “Kỳ thật, anh cũng có thể hỏi tôi về chuyện của tôi, không cần câu nệ như vậy, tôi sẽ nói cho anh biết.” Nói xong, ngón tay trắng nõn của hắn chậm rãi luồn vào khe ngón tay của nam nhân, cùng năm ngón tay của nam nhân nhẹ nhàng đan vào nhau.


Lâm Mộ Thiên khẩn trương ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt yên tĩnh lại mê người kia của Thanh Dương. Nam nhân giống như bị điện giật lập tức đã nghĩ rút tay về, nhưng lại bị Thanh Dương kéo lại.

Thanh Dương nhẹ nhàng nắm tay nam nhân: “Thật sự không sao cả, tôi không phải đang nói đùa.” Giọng nói không chút hoang mang của hắn lại làm cho nam nhân cảm giác được vài tia thật tình.

Trên mặt Lâm Mộ Thiên lúc này mới mỉm cười, nam nhân cười rộ lên rất có lực tương tác, khiến cho người ta cảm thấy thật thoải mái.

Thanh Dương tỏ thái độ khiến nam nhân yên tâm rất nhiều, ít nhất không cần quá cẩn thận lo lắng sẽ bị Thanh Dương chán ghét như vậy, vì Thanh Dương với y mà nói rất quan trọng.

“Thời gian này anh nghỉ ngơi thế nào, em trai anh đối với anh thật không tồi, vì không để anh làm lụng vất vả, còn cố ý tuyển một người mới đến thay thế anh, hắn thật sự là rất dụng tâm.” Thanh Dương một bên khích lệ Lâm Việt thông minh, một bên chậm rãi kéo tay nam nhân qua, đặt ở trên đùi hắn, nam nhân cũng rất tự nhiên cùng hắn kéo gần khoảng cách lại.

“Uhm.” Lâm Mộ Thiên cụp đầu xuống, nhẹ nhàng lên tiếng.

Nhìn thấy nam nhân rũ mắt, Thanh Dương đã biết nam nhân khẳng định là thẹn thùng. Thanh Dương ngắn gọn nói với nam nhân gần đây trong bang cùng chính phủ bên kia có chút mắc mớ, không phải là vấn đề gì lớn, cũng giải quyết xong hết rồi.

Sau khi ở phòng họp đánh giá xong quảng cáo, Thanh Dương mang nam nhân đến sân golf. Lần này cũng không phải tới chơi mà là tới bàn chuyện làm ăn, lại còn là chuyện làm ăn của giới xã hội đen……

Nam nhân cũng không có sợ hãi, thủy chung đều đi bên cạnh Thanh Dương. Giữa đường Thanh Dương nói cho nam nhân biết tầm quan trọng của vụ làm ăn này, hơn nữa còn không chút nào giấu diếm nói với nam nhân, đối phương là người quen.


Lâm Mộ Thiên trở nên bối rối, nhưng y cũng không hỏi nhiều, hình như ngoại trừ Thanh Dương ra, y không nhớ rõ mình có người quen trong giới xã hội đen. Bình thường y lại không tiếp xúc với người của giới xã hội đen, y suy nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra.

“Nghĩ không ra cũng không sao, lát nữa đến sẽ biết.”

Nam nhân nhẹ giọng đáp lại Thanh Dương: “Được……”

Lâm Mộ Thiên đỡ Thanh Dương vào sân bóng, phía sau hai người còn có hai vệ sĩ cao to. Thanh Dương đi rất chậm nhưng khí chất tuyệt hảo, dẫn tới rất nhiều người chú ý.

Mấy nam nữ này nhìn thấy Thanh Dương phần lớn đều lộ ra vẻ cuồng nhiệt muống thét chói tai lại không dám gọi, cuối cùng chỉ có thể kinh ngạc che miệng, ánh mắt so với sao trên trời còn muốn sáng hơn.

“Fan còn nhiều hơn so với tôi.” Lâm Mộ Thiên thấp giọng nở nụ cười, tiếp theo, y lại ở bên tai Thanh Dương nhẹ giọng thân thiết hỏi vài câu: “Tốc độ này của tôi có nhanh quá không? Cậu có cần giảm tốc độ hay không? Cậu ổn không?”

Thanh Dương mẫn cảm nhìn về phía nam nhân, ý cười lười biếng trong mắt hắn trở nên sâu sắc hơn: “Anh hỏi tôi như vậy, làm cho tôi rất muốn……” Thanh Dương ngừng nói, ánh mắt hắn có vẻ ý vị sâu xa.

“Muốn cái gì?” nam nhân trì độn không có nhận thấy ái muội trong lời nói.

Thanh Dương không nói, chỉ là nhìn nam nhân chằm chằm miễn cưỡng cười cười. Sườn mặt tinh xảo kia vô luận là hình dáng hay là đường cong đều phi thường hoàn mỹ. Nam nhân từ trong ánh mắt ý vị thâm trường kia của Thanh Dương tìm thấy vài tia ái muội, giây tiếp theo, nam nhân mới phản ứng lại. Hai má nam nhân dưới cái nhìn chăm chú của Thanh Dương dần dần biến đỏ……


Câu hỏi xấu hổ thế mà y cư nhiên liền hỏi ra miệng như vậy, nam nhân thật muốn bụm miệng mình lại. Nhưng nói ra rồi không thể thu hồi nên nam nhân đành lựa chọn câm miệng.

Thẳng đến sau khi tiến vào sân bóng, hai người ngồi trên xe đưa đón trong sân golf, vệ sĩ thay Thanh Dương cầm gậy golf, nam nhân vẫn không nói gì, bởi vì y suy nghĩ về lời nói lúc nãy của Thanh Dương.

Có lẽ, lần này nói không chừng lại là y hiểu lầm, cho nên y vẫn không cần hỏi Thanh Dương thì tốt hơn. Nếu nghĩ khác với hắn, như vậy đến lúc đó Thanh Dương sẽ đối với y có cái nhìn khác.

Y không muốn Thanh Dương mắng y là đồng tính luyến ái……

Y cũng không phải đồng tính luyến ái……

Thanh Dương phát hiện nam nhân tâm sự nặng nề, thừa lúc ngồi không ở trên xe, Thanh Dương nhéo nhéo tay nam nhân, tiến đến trước mắt nam nhân chậm rãi hỏi: “Từ nãy giờ anh có vẻ tâm sự nặng nề, là vì tôi đã nói gì khiến anh cảm thấy không hiểu sao?”

Đúng vậy!

Nhưng nam nhân lại trả lời: “Không có việc gì, tại trời nắng quá tôi hơi khó chịu.”

Nam nhân nói không thuận lắm, nhưng y không muốn Thanh Dương phát hiện tâm sự của y, y sợ hãi……

Sợ hãi bị chán ghét, sợ hãi bị ghét bỏ, sợ hãi bị cười nhạo, y rất sợ hãi!

Nhiều năm trôi qua, nếu y không gặp lại Thanh Dương, như vậy đời này Thanh Dương cũng trở thành một phần trong ký ức đã quên của nam nhân. Y đã dùng một đoạn thời gian rất dài mới khiến cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại, y nghĩ tới sẽ không gặp được Thanh Dương nữa, nhưng sau nhiều năm như vậy vẫn gặp lại nhau. Vốn y nghĩ y đã có thể bình tĩnh đối mặt nhưng sự thật luôn không giống với tưởng tượng, mỗi khi y đối mặt Thanh Dương đều sẽ không tự chủ được bị hấp dẫn.


Y không phải đồng tính luyến ái……

Nhưng y lại đối với Thanh Dương cũng là đàn ông có tình cảm đặc biệt. Y cũng không thấy hèn mọn chút nào, cũng không cảm thấy sỉ nhục chút nào, nhưng y lại để ý cảm nhận của Thanh Dương.

Thái độ của Thanh Dương đối với y vẫn không đổi, nam nhân cũng không rõ này rốt cuộc là tình hữu nghị hay là cái gì.

“Cậu không cần lo lắng cho tôi, tôi không sao, tôi thật sự không có việc gì.”

“Kia bằng không tôi sai người trước đưa anh trở về nghỉ ngơi, tối nay tôi bận xong lại……”

Thanh Dương còn chưa nói xong, đã bị Lâm Mộ Thiên sốt ruột ngắt lời: “Tôi thật sự cũng chưa nghĩ gì cả, cậu không cần hiểu lầm, tôi.. tôi…… Tôi thật vất vả mới gặp được cậu, tôi không muốn trở về……” Nói xong lời cuối cùng giọng nam nhân cơ hồ nhỏ tới mức nghe không thấy.

Thanh Dương gật gật đầu, nắm tay nam nhân.

Hai người mười ngón đan vào nhau, nam nhân thế nhưng có cổ xúc động muốn khóc. Loại cảm giác này rất mãnh liệt, cũng không phải là thương cảm mà là cảm động đã lâu, xa nhau nhiều năm nhưng nam nhân vẫn cảm giác được ấm áp.

Cũng giống với lúc đó, Thanh Dương vẫn đối với y tốt như vậy, có điều nam nhân rất khó đi tới một bước kia……

Thanh Dương sai vệ sĩ dùng tay thay nam nhân chắn ánh nắng mặt trời, Thanh Dương rất hiểu Lâm Mộ Thiên, đương nhiên biết nam nhân đang nghĩ cái gì. Hắn cũng biết nam nhân rất sợ chấp nhận một đoạn tình cảm, hắn cũng rất rõ tâm tình lúc này của nam nhân, hắn càng hiểu một sự thật là nam nhân thích hắn. Chính là lúc trước hắn đã lưu lại cho nam nhân bóng ma quá sâu khiến y không dám biểu lộ tâm tình của mình nữa, vì y sợ hãi lại lọt vào cự tuyệt.

Thanh Dương biết tình huống như vậy thật không xong, trước mắt hắn cũng không có biện pháp thay đổi tâm tính tự ti lại càng ngày càng tự bế của nam nhân, Thanh Dương không dấu vết nhíu mày.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui