“Chừng nào thì cậu mới bằng lòng thả tôi đi? Khi nào thì tôi mới có thể về nước? Cậu tính nhốt tôi tới khi nào?” rất nhiều vấn đề Lâm Mộ Thiên muốn biết, y khẩn trương từ trên giường ngồi dậy. Y không muốn ở trong này, cùng một chỗ với Nhiên Nghị khiến y cảm thấy thời thời khắc khắc đều sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa lần này y “ vô thanh vô tức” mất tích, khẳng định có người đang lo lắng cho y, hơn nữa đoàn phim bên kia sẽ phải đình công mấy tuần, hiện tại đạo diễn khẳng định bị áp lực khiến cho điên rồi.
Nhiên Nghị không kiên nhẫn theo dõi y: “Còn sớm.”
“Vậy rốt cuộc khi nào thì cậu mới thả tôi ra? Rốt cuộc cậu bắt tôi đến là muốn làm gì? Tôi đối với cậu…… Tôi đối với cậu cũng không có chỗ hữu dụng ……” Lâm Mộ Thiên kiên định truy hỏi, y muốn nhanh nhanh trở về, thật sự…… Y không muốn lưu lại, nơi này, làm cho y cảm thấy sợ hãi.
Ánh mắt Nhiên Nghị nhìn chằm chằm nam nhân vẻ mặt lo âu, phát hiện tóc nam nhân hơi rối, vừa tỉnh ngủ mọi người đều sẽ mặt đỏ sao? Hắn cư nhiên cảm thấy mặt nam nhân phiếm lên đỏ ửng nhàn nhạt, khối da thịt màu mật ong trước ngực kia bại lộ ở bên ngoài, dưới ánh sáng mờ ảo trong phòng có vẻ hơi ái muội.
“Tác dụng của anh đối với tôi rất nhiều, tỷ như nói, anh có thể khiến Thanh Dương không giết tôi; tỷ như nói, anh có thể giúp tôi kiềm chế Vĩnh Trình; tỷ như nói, anh có thể giúp tôi và Thư Diệu càng thân cận; tỷ như nói, anh còn có thể khiến em trai anh ngoan ngoãn nghe lời, đừng đối nghịch với tôi……” Nhiên Nghị chậm rãi ngồi ở bên giường, giường hơi hơi chấn động, hắn một bên nói giá trị của Lâm Mộ Thiên, một bên mệt mỏi kéo dây nịt. Mấy ngày nay hắn cũng chưa ngủ mà đều ở văn phòng chính phủ bên kia bàn chuyện khai thác tài nguyên biển.
Tuy rằng hiện tại bình ổn được quốc sự này, nhưng trong nước vẫn có vô số người muốn đối phó hắn, lần này trở về hắn xác định chắc chắn thăng quan. Bây giờ là thời gian hắn chậm rãi chơi cùng Lâm Mộ Thiên và Thanh bang.
“Lâm Việt với cậu vốn là……”
“Anh cảm thấy Lâm Việt và tôi cùng một loại người sao?” Nhiên Nghị cũng không thèm liếc mắt nhìn y một cái, liền cởi quần áo đổi một thân thường phục. Hắn quay đầu nói với Lâm Mộ Thiên _ vốn luôn suy nghĩ đơn giản: “Tôi nói cho anh biết, em trai anh cũng không phải là thứ tốt gì, sự nham hiểm ngoan độc của cha anh tôi thấy hắn di truyền thật đúng chỗ. Anh đừng nhìn thái độ hắn bây giờ đối với tôi rất tốt, không chừng, qua hai ngày hắn liền trở mặt với tôi.” Nhiên Nghị đã thấy nhiều việc dĩ nhiên có phát hiện của mình, loại chuyện phòng người này, từ hồi còn nhỏ tới nay hắn đã biết.
Lâm Mộ Thiên hoàn toàn không ngờ Nhiên Nghị lại hình dung như vậy, quan hệ của bọn họ hài hòa vậy mà trong đó lại dường như có rất nhiều lỗ hổng, nhưng Lâm Mộ Thiên vẫn cảm thấy Lâm Việt không phải loại người như vậy.
“Lâm Việt không phải loại người như vậy.” Lâm Mộ Thiên lắc đầu. Nhiên Nghị vũ nhục y đã đủ rồi, bây giờ còn dùng ngôn ngữ đến vũ nhục người nhà của y, y rất không thích nghe người khác hình dung Lâm Việt như vậy.
Ít nhất thái độ Lâm Việt đối với y, so với Nhiên Nghị đối với y tốt hơn rất nhiều…… (iu nó mới thế thúc à:3)
“Xem ra em trai anh đã cho anh uống không ít thuốc, anh tin tưởng hắn như vậy, đừng trách tôi không nhắc nhở anh.” Nhiên Nghị xoay người kéo Lâm Mộ Thiên đến bên cạnh, cảnh cáo nam nhân: “Sau khi về nước, anh tốt nhất thành thật chút cho tôi, đừng vọng tưởng thoát khỏi tôi. Chỉ cần Thanh Dương một ngày không triệt hạ mệnh lệnh của hắn, anh cũng đừng mong bước ra khỏi địa phương của tôi nửa bước.”
Khi Nhiên Nghị nói chuyện, hơi thở đều phun vào mặt y, từng chút từng chút kích thích da y……
“Cậu chuẩn bị mang tôi trở về?” Lâm Mộ Thiên đoán. Y không thể khẳng định suy nghĩ của Nhiên Nghị, Nhiên Nghị khẳng định có kế hoạch của hắn, nhưng khiến cho y không nghĩ tới là…… nhanh như vậy Nhiên Nghị đã quyết định dẫn y trở về. Vốn y vẫn sợ hãi Nhiên Nghị sẽ đem y bán vào “Dân kỹ viện”, hiện tại xem ra tình huống so với y nghĩ tốt hơn rất nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...