Y chỉ là cảm thấy thân thể nam nhân không tồi, còn việc khác, y sẽ không nghĩ đến, cũng không muốn nghĩ đến....
Nam nhân không biết bản thân làm sao đi ra thang máy, chỉ nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều phóng viên, còn có bảo an không ngừng giải hích vấn đề thang máy trục trặc vừa rồi, nam nhân không phát hiện ngoài thang máy dán thông báo bảo trì, một màn tình ái vừa rồi đã đả kích tinh thần nam nhân rất nhiều, đi đến đám phóng viên vẫn không lộ ra nụ cười, hôm đó Thư Diệu vì công việc buổi tối nên không đến đón hắn, mà người đến là Lâm Việt.
Lâm Việt phát hiện hắn không ổn, cũng không cho mình thay hắn tắm rửa, cũng không làm tình, chỉ để cậu đơn thuần ôm khi ngủ, Lâm Việt cả đêm không ngủ, bởi vì buổi tối hôm đó, ngốc nam nhân Lâm Mộ Thiên cư nhiên ôm cậu khóc.
"Phát sinh chuyện gì?"
Nam nhân lắc đầu.
"Anh nói cho em biết đi, em sẽ giúp anh."
Nam nhân vẫn lắc đầu, nhưng ánh mắt đỏ hoe, trốn trong lồng ngực cậu.
"Anh hai..." Lâm Việt ôm chặt bả vai run rẩy của nam nhân, nam nhân không muốn nói, là không muốn cuốn Lâm Việt vào chuyện của Nhiên Nghị cùng Vĩnh Trình, nam nhân lo lắng, rất lo, hắn sợ rằng mình khi nói ra lại càng làm cho câu chuyện thêm phức tạp, phức tạp đến mức hắn không khống chế được, cho nên hắn lựa chọn một mình đối mặt.
****
Sáng hôm sau nam nhân phải đi quay phim, Lâm Việt thức dậy đi tìm Thư Diệu thương lượng chuyện nam nhân, hai kẻ anh tuấn đối mặt vào nhau ở nhà ăn, khiến người bên ngoài thường xuyên ghé mắt qua.
"Anh ấy gần đây không thích hợp, rốt cục sao lại thế này, cậu đi tìm người thăm dò một chút đi." Trong mắt Lâm Việt tràn đầy lo ấu, ánh mắt bồng bềnh khung cảnh ngoài cửa sổ.
"Có phải lúc làm cậu dùng sức quá, làm đau anh ấy." Thư Diệu ngẩng mặt lên nhìn Lâm Việt, đôi mắt đen thăm thẳm mang theo ý cười, anh biết mối quan hệ giữa Lâm Việt và Lâm Mộ Thiên, chỉ cần nam nhân ở bên mình, anh cũng không ngại cùng Lâm Việt chia sẻ, trong nhận thức của Thư Diệu, anh không cảm thấy nam nhân ghét Thư Diệu.
Thậm chí nam nhân đối với Lâm Việt có phần đặc biệt....
"Tôi không có." Trong lòng Lâm Việt thực loạn thực phiền, cậu muốn biết nam nhân ở bên ngoài chịu ủy khuất nào, nhưng ngốc nam nhân kia lại chưa bao giờ nói ra, chỉ một mình đau khổ chịu đựng.
"Cậu thật sự nguyện ý cùng tôi bảo hộ Mộ Thiên sao?" Thư Diệu đã cùng Lâm Việt đàm phán, anh muốn xác định Lâm Việt là không phải chơi đùa, nếu chỉ là chơ đùa vậy cũng không cần.... "Cậu nếu hiểu ý tôi, bằng một mình tôi thì không đủ, nếu cậu chỉ đùa vui, vậy thì sớm rời đi, đừng lãng phí thời gian."
"Không," Lâm Việt trả lời chắc chắn, cậu không phải là vui đùa, cậu là nghiêm túc. "Tôi sao có thể ngu ngốc để mình rời đi cho cậu độc chiếm anh ấy." Cậu nửa đùa nửa thật nói.
Thư Diệu nghĩ nghĩ, gật đầu: "Tốt lắm, tôi không hy vọng cậu về sau lại thương tổn anh ấy."
"Không cần cậu nói tôi cũng biết." Lâm Việt không kiên nhẫn nhíu mày, nhìn thấy ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của Thư Diệu, cậu liền cảm thấy không được tự nhiên, nhưng lại không phản bác, cậu đối với nam nhân là thật tình, muốn hảo hảo chiếu cố ngốc nam nhân kia, cậu không phải là chơi đùa, nhưng cậu biết chỉ có một mình không thể có được nam nhân, chỉ có thể cùng Thư Diệu nhận thức, cùng bảo hộ nam nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...