Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Ánh mắt lạnh lãnh của Lâm Việt nhìn chằm chằm gương mặt bừng tỉnh từ trong nịch ái của nam nhân, cậu đau lòng lại khổ sở, trong lòng khó chịu nói không nên lời, rất muốn tiến lên hung hắng cho nam nhân ngu ngốc này hai bạt tay, mắng hắn là "đồ đê tiện", nhưng cậu không làm được, trừ bỏ nhìn cũng chỉ có thể nhìn! trogn lòng truyền đến từng đợt đau đớn.

Mà Nhiên Nghị, nhìn đến loại tình cảnh này đầu tiên là khiếp sợ, sau là sửng sốt, cuối cùng trở nên lửa giận tận trời, y là sai lầm rồi, cư nhiên ngu đến mức đáp ứng Thư Diệu để Lâm Mộ Thiên ở lại bệnh viện, như vậy hai kẻ này thật đúng là phong lưu khoái hoạt đến không kiêng nể gì!

Tên kia cư nhiên trong lúc thanh tỉnh cam tâm tình nguyện phối hợp tiến nhập của Thư Diệu! Trời ạ, Nhiên Nghị cảm thấy được bản thân mau điên rồi, Thư Diệu cư nhiên lại thích Lâm Mộ Thiên một tên đàn ông yếu đuối vô năng như vây!

Người anh em cùng y vào sinh ra tử, sao lại thích một thằng đàn ông biến thái thích bị cưỡi chứ!

Đều là do Lâm Mộ Thiên! Nhất định là hắn câu dẫn Thư Diệu! Tên Lâm Mộ Thiên thẳng này chắc hẳn đã bỏ bùa Thư Diệu, Thư Diệu đối hắn quả thực so còn hơn người vợ! Hoàn toàn đem Lâm Mộ Thiên thành bảo bối nâng niu trong tay, tên rác rưởi đó đáng giá cho Thư Diệu đối với hắn như vậy sao?


Lửa giận khôn cùng muốn thiêu đi sợi lý trí của Nhiên Nghị. 

"Ngươi này..."

Nhiên Nghị đang muốn mở miệng mắng, lại bị Lâm Việt ngăn cản, y có chút kinh ngạc nhìn động tác của Thư Diệu, Lâm Việt cũng phải là đau lòng Lâm Mộ Thiên đó chứ! Đúng là gặp quỷ! Nhiên Nghị hừ lạnh một tiếng, cảm thấy thế giới thực vớ vẩn!

Hắn thiếu chút nữa đã quên Lâm Việt đối với Lâm Mộ Thiên cũng là thật tâm, y cảm thấy Lâm Việt này là tên công tử bề ngoài tao nhã tính tình lại tao cao (hư hỏng), có bao giờ thật tình đối với ai cơ chứ, chính là một nhân vật lợi hại như vậy, nhãn thần nhìn Lâm Mộ Thiên lại không quá giống, có thương tiếc, có tự trách, còn giống như có thống khổ!

Con mẹ nó...

Nhiên Nghị trong lòng hung hăng mắng, trên mặt lại cười đến đáng giận, y hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân, nhìn đến đến nam nhân bởi vì ánh mắt của y lại sợ hãi trốn tránh, trong lòng liền một trận khoái ý. 

Y muốn nhìn nam nhân, hôm nay phải đối mặt Lâm Việt cùng Thư Diệu, hai tên này lại đem hắn đối đãi như bảo bối! Một cái có thể vì hắn cái gì cũng không muốn, một kẻ lại có thể vì hắn mà buông tha dã tâm của mình!

Nhiên Nghị vui sướng khi người gặp họa ngắm nhìn sắc mặt tái nhợt càng lúc càng khó coi của Lâm Việt, y nghĩ theo như tính tình của Lâm Việt, cho dù có thích Lâm Mộ Thiên đến thế nào, cũng xông lên cho tên không an phận kia một trận, chính là Lâm Việt không làm gì nam nhân.


"Xem ra chân của mày tốt lắm rồi." Lâm Việt chỉ trừng mắt nhìn Thư Diệu, hiện tại cậu chẳng có khí lực xem Lâm Mộ Thiên, bộ dáng Lâm Mộ Thiên tên ngu ngốc này rên rỉ dưới thân Thư Diệu làm cho cậu cảm thấy phi thường chói mắt, cậu là một kẻ có tính chiếm hữu rất mạnh, hơn nữa cái bổn nam nhân kia còn là anh của cậu.

Là của cậu!

"Đây là do Mộ Thiên mỗi ngày giúp tôi điều trị." Thư Diệu khôi phục bình tĩnh, ôn nhu ôm lấy nam nhân đang bất an, cấp cho một an ủi giản dị.

Rõ ràng là cả Lâm Việt cùng Nhiên Nghị đều nghĩ sai!

Hai người trước sau vào phòng bệnh, mặt không chút thay đổi ngồi xuống.


Lâm Việt tao nhã như trước, chính là ai cũng không biết bên dưới bề ngoài tuấn mỹ kia che dấu một cơn bực tức, kiêu ngạo của cậu đủ để che đi hết thảy.

Thư Diệu lúc này đã dùng rải giường bao lấy thân thể nam nhân, rút ra dục vọng vừa phóng thích, nam nhân nức nở một tiếng quay đầu đi, tránh thân thể của Thư Diệu.

nam nhân không muốn nhìn thấy ánh mắt phức tạp kia của Lâm Việt, cùng đôi mắt châm chọc của Nhiên Nghị, bộ dáng hiện tại của Lâm Việt, giống như bản thân vừa tổn thương người nọ! Mà đôi mắt châm chọc của Nhiên Nghị lại hỗn loạn một cỗ hỏa nộ không lời.

Y giận cái gì?

Có lẽ chỉ có Nhiên Nghị tự mình hiểu rõ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui