Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

“Đại thúc, anh đang nhìn gì vậy?”

Tiếng nói từ sau truyền tới làm Hướng Nam giật bắn người. Y xoay người lại, Thường Triết lúc này đã thấy Cao Hạo, dáng vẻ tươi cười gọi: “Hạo ca.”

Cao Hạo vốn đã sớm ngồi ổn định nghe thấy có người gọi hắn liền khẽ ngẩn ra. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thường Triết, chậm chạp mỉm cười, thế nhưng khi hắn bắt gặp ánh mắt sửng sốt của Hướng Nam, mắt khẽ híp lại.

Dáng tươi cười vẫn như trước không thay đổi, Cao Hạo quay bánh xe lăn lại đón hai người đang bước lại từ phía đối diện. Thường Triết hỏi hắn: “Anh ở đây từ sớm hôm nay đến tận giờ sao?”

Cao Hạo gật đầu, xoay mặt nói với Hướng Nam: “Không ngờ chúng ta sớm như vậy đã gặp lại.”

Hướng Nam khẽ cong khóe miệng, gật đầu: “Đúng vậy.”

Thường Triệt cùng Cao Hạo trò chuyện, không lâu sau, Lăng Na quay trở lại.

Đúng lúc này, xe cũng đã đến.

Lăng Na thấy Thường Triết cùng Hướng Nam liền gật gật đầu coi như chào hỏi.

Một người đàn ông từ trên xe bước xuống. Hắn chạy đến nhỏ giọng nói gì đó vào tai Cao Hạo, Cao Hạo nhìn chiếc xe kia lông mày nhíu lại, gật đầu.

Người đàn ông mở cửa ghế sau, sau đó cẩn thận nhấc cả người Cao Hạo đưa vào trong xe. Đóng cửa xe vào xong, hắn liền mở cốp xe sau, Thường Triết giúp đỡ cho xe đẩy vào.

Lăng Na cảm ơn Thường Triết một tiếng, cũng ngồi lên xe.

Cao Hạo ở trong xe hạ cửa sổ xuống nói với với Thường Triết đang tiến lại: “Bọn anh đi trước đây.”

“Dạ.” Thường Triết gật đầu lên tiếng trả lời.

Cao Hạo vươn tay vẫy vẫy coi như nói tạm biệt với Hướng Nam đang hoàn toàn im lặng đứng một bên. Hướng Nam mỉm cười, cũng gật đầu lại với hắn.

Thấy xe Cao Hạo đã đi xa, nghĩ đến một màn mình vừa thấy, Hướng Nam nhíu mày, như có chút suy nghĩ.

Đi tới trước phòng bệnh của Cao Hách, cửa bị khóa chặt.

Thường Triết gõ nhẹ hai tiếng, có người lại mở cửa, hóa ra là nhân viên chăm sóc đang ở bên trong giúp Cao Hách lau người.

Người nhân viên chăm sóc đem chậu nước vào phòng vệ sinh đổ, Cao Hách ngồi trên giường tìm tay của áo. Hướng Nam thấy hắn như vậy, đi tới trước giường giúp hắn kéo tay áo ra. Ánh mắt Cao Hách rơi lên mặt Hướng Nam, nhấc tay trái, mặc vào.

Hướng Nam biết Cao Hách đang nhìn chằm chằm mình, thế nhưng y cực lực bỏ qua.

Y nhắm mắt giúp Cao Hách cài lại thắt lưng, đeo lại bao bảo hộ vào tay trái Cao Hách.

Thường Triết đứng ở chân giường phát hiện ra bầu không khí tế nhị giữa hai người, đôi con người xanh nhìn chằm chằm hai người, vẻ mặt tìm hiểu nghiên cứu.

Y đang định mở miệng, đột nhiên có người đẩy cửa bước vào. Mọi người đều nhìn lại, hóa ra là Thiếu Kiệt và Trình Nam.

Sự xuất hiện của Thiếu Kiệt làm trong phòng náo nhiệt không ít. Cậu vừa bước vào liền kêu la khát nước, nhân viên chăm sóc đúng lúc đi ra rót cho cậu một cốc nước, Thiếu Kiệt nhận lấy, Cao Hách nói với người nhân viên: “Anh có thể nghỉ rồi.”

“Buổi tối không cần ở lại đây chăm sóc cậu sao?”


“Không cần.”

Trán người nhân viên chăm sóc nhăn lại. Hắn là nhận tiền công được người ta trăm dặn ngàn dò, nếu như hắn đi, buổi tối Cao Hách muốn làm gi đấy mà có vấn đề gì thì hắn sao bồi thường nổi.

Hướng Nam thấy hắn lo lắng như vậy, khẽ cười nói: “Không sao đâu, anh đi trước đi, tối nay tôi sẽ ở lại đây.”

“Đại thúc, anh muốn ở lại để bị người ta sai bảo sao?” Thiếu Kiệt đang liều mạng thổi nước nóng ngẩng đầu lên: “Anh hôm nay cũng sốt đó nha.”

Cao Hách nghe vậy liền liếc về phía Thiếu Kiệt, Thiếu Kiệt nói: “Là thật đó. Cậu hỏi cái tên Thường Triết chết tiệt kia đi, cậu ta mượn cớ kiểm tra thân nhiệt cho đại thúc, thiếu chút nữa lột cả quần của anh ấy đó.”

Cao Hách nhướn mày nhìn Thường Triết, đôi mắt xanh lam của Thường Triết đối lại Cao Hách, không nói gì, khóe miệng hơi cong lên, mang theo ý khiêu khích.

Mắt Cao Hách mang theo chút hờn giận nhìn Hướng Nam. Hướng Nam hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi của Cao Hách nói với nhân viên chăm sóc: “Anh đi trước, sáng mai đến sớm một chút là được.”

Bởi vì ngày mai Hướng Nam phải về trường trực ca ngày.

“Ừm.” Trán người nhân viên kia khẽ giãn ra, gật đầu: “Được.” Nói rồi liền rời đi.

Hướng Nam thấy Thiếu Kiệt còn đang thổi chén nước nóng, khẽ cười, cầm lấy một chiếc cốc khác đem nước trong cốc cậu đổ qua đổ lại vài lần, lúc đưa lại đến tay Thiếu Kiệt, nước rõ ràng đã nguội.

Thiếu Kiệt không uống, nhìn chằm chằm Hướng Nam, mắt lóe sáng. Cậu đột nhiên đặt cốc nước xuống bổ nhào về phía Hướng Nam, Hướng Nam bị cậu đè ở cuối giường, giật mình hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

Thiếu Kiệt còn chưa mở miệng, Cao Hách ngồi trên giường đã lạnh lùng nói: “Đừng ở trước mặt tôi đùa giỡn người của tôi.”

Thường Triết nghe thấy lời này của Cao Hách lông mày nhướn lên, Trình Nam vẫn trầm lặng ngồi ở ghế bên cạnh giường lại lạnh lùng liếc Hướng Nam mặt đỏ ửng ở cuối giường.

“Cái gì mà người của cậu, là người làm của cậu.” Kháng nghị với việc cắt từ của Cao Hách, tay sờ lên eo Hướng Nam, Thiếu Kiệt dụ dỗ: “Đại thúc, chờ hết một tháng này anh chuyển tới chỗ tôi làm đi. Chỗ tôi rất tốt, không cần anh nấu cơm, không cần anh giặt quần áo, không cần anh dọn dẹp.”

Hướng Nam nhíu chặt lông mày đẩy tay cậu ra: “Vậy tôi ở đó làm gì?”

“Chơi với tôi a.”

Thiếu Kiệt một vẻ ‘có thế cũng hỏi’, Thường Triết hừ lạnh: “Là chơi với cậu, hay là để cậu chơi?”

Thiếu Kiệt nghiêng mặt, ngẩng đầu, híp mắt, giơ nắm đấm: “Cậu có ý kiến sao?”

“Hiện tại tôi bảo cậu, phải! Cậu thấy thế nào?”

Thường Triết hất cằm, Thiếu Kiệt bị chọc giận.

Ngọn lửa bị khơi mào, hai người bắt đầu cãi nhau.

Tôi một câu cậu một câu…..

Cậu một câu tôi một câu…..

Trình Nam nhìn hai con người đang cãi nhau đến chết kia hai tay vòng trước ngực cười khổ nói với Cao Hách: “Sớm biết vậy đã không báo cho bọn họ đến.”


Ánh mắt Cao Hánh rơi xuống người Hướng Nam bị Thiếu Kiệt đè sắp hết hơi, xa xăm nói: “Cậu bây giờ mới nhận ra a…”

Lăn qua lăn lại một lúc lâu, hai người cãi nhau ầm ĩ cuối cùng cũng bị Trình Nam chịu không nổi mỗi tay một người kéo đi.

Trong phòng bệnh còn lại mình Hướng Nam cùng Cao Hách. Hướng Nam hỏi y tá mượn chăn gối, trải ra trên ghế sofa.

Cao Hách chằm chằm nhìn y, loại ánh mắt này rất tĩnh mịch, mang theo chút bực bội, Hướng Nam thế nhưng hồn nhiên chưa nhận ra.

Điện thoại Cao Hách đột nhiên reo vang. Hắn cầm lên nghe, đầu bên kia truyền đến giọng Thường Triết.

“Cao Hách, cậu để đại thúc nghe điện thoại.”

Trong mắt Cao Hách xẹt qua một tia hờn giận, hắn muốn trực tiếp dập máy, nhưng lại không làm. Hắn đưa điện thoại cho Hướng Nam.

“Tìm anh.”

“Tìm tôi?”

Hướng Nam thấy kỳ quái, đi tới nhận lấy điện thoại rồi ngồi xuống mép giường.

“Alô?”

“Đại thúc sáng mai anh phải trực đúng không?”

Hướng Nam nghe ra người bên kia là ai.

“Đúng vậy.”

“Vậy tôi qua đón anh về trước được không?”

Thường Triết không quên được cảm giác mờ ám tế nhị giữa hai người hôm nay. Y rất để ý, không muốn đại thúc qua đêm ở đó.

“Đón tôi?”

Cao Hách nghe thấy vậy sắc mặt liền trầm xuống.

“Không cần phiền… Ô!”

Hướng Nam còn chưa nói hết, tay trái Cao hách đã sờ lên bắp đùi trong của y đến gần nơi gốc rễ ngắt mạnh một cái. Thường Triết đầu bên kia nghe thấy Hướng Nam thét lên liền khẩn trương hỏi: “Đại thúc, anh sao vậy?”

“Không, không có gì.”

“Vậy chuyện vừa rồi tôi hỏi anh thì sao?”


Hướng Nam không có tâm tư nghe Thường Triết nói, bởi vì tay Cao Hách đã vỗ về quần y chỗ yếu ớt giữa hai chân. Hướng Nam sợ hãi vươn tay ngăn tay hắn lại, Cao Hách khẽ nhếch cánh môi mỏng, lại ở nơi chết người của Hướng Nam nhéo một cái. Hướng Nam bị đau hút khí, môi Cao Hách mở nhẹ: “Dập máy đi, được không?”

Giống như hỏi, nhưng việc Cao Hách làm lại là uy hiếp.

Hướng Nam nhíu chặt mày, nâng đôi mắt phiếm hơi nước nhìn Cao Hách, vừa vô tội vừa bất đắc dĩ. Y vì để Cao Hách có thể buông tay, liên tục gật đầu.

Thấy Hướng Nam không để ý đến phản ứng của người bên kia ngoan ngoãn tắt máy đi, khóe môi Cao Hách khẽ nhếch lên.

Hắn buông tay ra, áp lại muốn hôn Hướng Nam, thế nhưng Hướng Nam lại đẩy y ra, mày hắn nhíu lại. Hướng Nam nghĩ mình lại động phải vết thương trên tay Cao Hách, luông cuống.

“Cậu có sao không?”

Hướng Nam lo lắng nhìn tay hắn, hắn lắc đầu.

Cao Hách đã nhận ra. Chỉ cần hắn có biểu hiện gì, Hướng Nam sẽ cho rằng vì tay hắn đau, sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Chuông điện thoại lần thứ hai reo vang, Hướng Nam biết là Thường Triết gọi tới, thế nhưng không dám nhận. Cao Hách liếc nhìn màn hình hiển thị, trực tiếp tắt điện thoại đi.

“Anh đừng động.”

Hắn áp lại mút môi Hướng Nam, Hướng Nam tuy không đáp lại, nhưng tất cả tâm tư đều đặt trên cánh tay phải của hắn, không dám phản kháng.

Môi Hướng Nam dần dần hồng nhuận, bị nước bọt làm ẩm, ánh lên tia mê người.

Y bị mút tới tê dại, thừa lúc Cao Hách thoáng dừng lại vươn tay ra đặt lên ngực Cao Hách gia tăng khoảng cách giữa hai người. Hai mắt Cao Hách vẫn cứ nhìn theo môi y, mắt lóe sáng, nhưng một câu nói đột nhiên của Hướng Nam lại làm tia sáng trong mắt hắn chìm xuống.

“Tôi vừa rồi thấy Lăng Na cùng anh trai cậu ở bãi đỗ xe…”

Trong mắt Cao Hách chợt lóe một tia gì đó, động tác hắn dừng lại.

“Sau đó thì?”

“Sau đó…..”

Nên nói không? Nên hỏi không?

Hướng Nam rất do dự.

Suy nghĩ một chút, Hướng Nam hỏi: “Hai vợ chồng bọn họ….”

“Bọn họ còn chưa đăng kí.”

“Hở?”

Lời Cao Hách nói ra làm Hướng Nam rất bất ngờ.

Còn chưa đăng ký?

“Nhưng cậu rõ ràng gọi Lăng Na là…”

“Không thì gọi là gì?”

Cao Hách cắt ngang lời Hướng Nam, nhìn thẳng vào mắt y, Hướng Nam hạ mi mắt xuống.

Đúng vậy. Đó là người phụ nữ của anh hắn, không gọi là chị dâu thì còn gọi là gì.


Vấn đề là, quan hệ giữa Cao Hách va Lăng Na không bình thường, Hướng Nam biết điều đó.

Hướng Nam cảm thấy Cao Hách nói với mình hai người còn chưa đăng ký là để đánh dấu, để Hướng Nam biết mối tình này bản thân vẫn còn cơ hội.

Như vậy ổn không?

Đó rõ ràng đã gần trở thành người phụ nữ của anh trai rồi.

Hướng Nam khẽ nhíu mày. Y không ủng hộ hành động của Cao Hách, thế nhưng Hướng Nam không phải người mù, y nhìn ra được tình cảm Lăng Na dành cho Cao Hách.

Xem ra Cao Hách cùng Lăng Na hẳn là lưỡng tình tương duyệt.

Hai người còn chưa ngả bài với Cao Hạo chỉ sợ là làm Cao Hạo đau lòng.

Vậy việc Cao Hạo giả liệt…

“Anh trai cậu còn trẻ như vậy, sao chân…”

“Bị thế vào ngày đăng kí.”

“Cái gì?”

“Tối trước hôm đăng ký kết hôn uống nhiều, say rượu. Kết quả đến hôm đăng ký gặp tai nạn xe, kế hoạch buộc phải hủy bỏ.”

Không để ý đến sự kinh ngạc của Hướng Nam, giọng Cao Hách không hề dao động. Lực chú ý của hắn không đặt ở câu chuyện của Hướng Nam, mà đang dọc theo đường cổ y trượt xuống nơi không nhìn thấy dưới lớp áo chữ V.

Hướng Nam nghe Cao Hách nói thế, trong lòng đoán Cao Hạo có thể đã biết chuyện Cao Hách cùng Lăng Na.

Có lẽ Cao Hạo giả liệt là nhằm tranh thủ sự thương cảm để giữ Lăng Na lại?

Hướng Nam vừa nghĩ vậy, lời vốn định thốt ra lại nuốt trở về.

Y liếc Cao Hách, lặng im.

=. =. =. =. =

Sáng sớm tỉnh lại, hai người cùng nằm trên chiếc giường không lớn, Hướng Nam bật điện thoại Cao Hách lên xem thời gian, thấy cũng không còn sớm, liền ngồi dậy.

Thẳng đến khi người chăm sóc tới, Cao Hách còn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy. Hướng Nam biết hắn có thói quen dậy muộn, không đợi tạm biệt hắn, nói vài lời với người chăm sóc rồi vội vàng đi.

Ra đến đường cái, bởi vì quá sớm, xe buýt cần bắt vẫn chưa tới.

Hướng Nam đứng một lúc lâu, một chiếc xe đen chậm rãi tiến về phía y, dừng lại ngay trước mặt y.

Y cho rằng có người định đỗ xe ở đầy, nên nhấc chân định chuyển sang chỗ khác, không ngờ cửa sổ chỗ sau xe hạ xuống, Hướng Nam nhìn thấy Cao Hạo.

“Cậu… sớm vậy?”

Hướng Nam nhớ tới bí mật hôm qua nhìn thấy, có chút hoảng hốt, không tự giác lùi lại một bước.

“Đặc biệt tới chờ anh.” Cao Hạo thấy y như vậy, ôn nhu mỉm cười.

“Bởi vì…” Hắn nâng tầm mắt: “Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện.”

QQ: Hai ngày tiếp theo khu nhà ta cắt điện + nước, có lẽ sẽ không up được truyện hai ngày nay Thật là phả vỡ hết kế hoạch up liên tục mỗi ngày một chương truyện trong một tháng của ta =((


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui