"Ngươi đến tột cùng là người nào?"
Người cá làm bộ dạng mắt điếc tai ngơ, mang theo Liễu Khanh Nhan tìm đường mà chạy. Trong lúc chạy, hắn chốc lát lại ngừng vòng vo tìm phương hướng.
"Đi!"
Đuôi cá màu đen vung lên hướng mặt đất đập xuống, lập tức tạo ra sự rung chuyển, mặt đất bị nện nổ tung thành một cái lỗ to, tro bụi đá vụn bay đầy trời. Liễu Khanh Nhan sặc mà ho khan, con mắt bị tro bụi làm cho không mở ra được. Lực trên bả vai thoáng cái tăng thêm, ngay sau đó thân thể bị lôi vào nơi tối đen.
Bên trong rất tối, dù Liễu Khanh Nhan đem tất cả pháp lực tập trung đến hai mắt, cũng chỉ có thể thấy không quá mười thước.
Nơi người cá vừa mới phá vỡ hẳn là một mật đạo cũ phủ đầy bụi, là lối vào một ngôi mộ của một quý tộc hoặc là vương hầu tướng quân nào đó. Bởi vì bị phá vỡ trong nháy mắt một lượng khí gay mũi khó ngửi phun ra, làm đầu váng mắt hoa.
Ngôi mộ được xây dựng từ những khối đá lớn cứng rắn vô cùng. Liễu Khanh Nhan đoán lối này căn bản không phải đường chính vào cửa, cho nên người cá muốn đi vào phi thường khó khăn. Có thể thấy đuôi cá da tróc thịt bong khủng khiếp, nhưng mà người cá y như cũ không quan tâm, cứ sử dụng đuôi của hắn nện vào đá cứng.
Đến bây giờ, Liễu Khanh Nhan đã nhìn ra người cá không làm gì hại mình. Mỗi lần phá vỡ vách tường, hoặc là có mảnh đá văng ra, người cá đều dị thường cẩn thận che chắn phía trước. Cũng không biết người cá làm như vậy cuối cùng là vì mục đích gì, thấy điểm này Liễu Khanh Nhan đã an tâm hơn.
Tiến vào trong mộ, người cá có vẻ cẩn thận, cửa vào gặp phải ba dòng hồ nước hắn do dự một hồi, sau đó chọn một cái trong đó thả đuôi cá màu đen vào trong nước, vẫy đuôi một cái đơn giản liền bơi nhanh trong nước, nhìn như phóng đi thật quỷ mị.
Đáng thương Liễu Khanh Nhan bị nắm cứng ngắc không thể nhúc nhích, hô hấp trong nước mười phần khó khăn, mắt mũi, lỗ tai tràn vào không ít nước, đầu ong ong như là dư âm sau khi vừa ra khỏi một vụ nổ mạnh, lại càng không thể lưu ký hiệu. Cứ như thế ở chỗ ba hồ nước ký hiệu hoàn toàn bị chặt đứt, khi Minh Lạc Uyên, Minh Vũ, cùng Lạc Hồng Bụi chạy đến không biết nên lựa chọn cái nào cho đúng.
"Bây giờ nên làm gì?"
Lên tiếng chính là Minh Vũ.
Hắn quan sát hồ nước, vì nước chảy từ bên ngoài đến, người cá bất kể là lựa chọn con đường nào, mùi hắn lưu lại đều bị dòng nước cuốn trôi sạch sẽ.
"Như vậy đi, vừa vặn chúng ta có ba người, một người lựa chọn một cái, như vậy tỷ lệ lớn nhất. Bất quá phải nói trước bất kể là ai tìm được mỹ nhân đều phải thông báo cho những người còn lại. Người cá rất lợi hại, còn là màu đen dù không là Hải Hoàng cũng là một thành viên hoàng thất, pháp lực không phải chúng ta có thể tưởng tượng. Nếu nghĩ chỉ dựa vào lực một người đối kháng, chưa nói là không biết lượng sức, cũng có thể gây nguy hiểm cho mỹ nhân. Ta không quản các ngươi là loại tâm tư gì, trước mắt mà nói tìm được mỹ nhân mới là việc cấp bách......"
Rất rõ ràng lời Lạc Hồng Bụi là nhằm vào Minh Lạc Uyên.
Khi phát hiện mỹ nhân tên này chính là người có tâm bất lương nhất.
Minh Vũ cũng hung tợn nhìn chằm chằm vào sắc mặt vô cảm của người nào đó. Đáng tiếc người nào đó bất vi sở động, khi hai người không ngừng phóng ra hàn khí, cùng khí thế, ánh mắt động tác rất nhiều uy hiếp, con người băng sơn nào đó mới chậm rãi nói.
"...... Được."
Giọng nói mười phần không tình nguyện, cũng không biết là thật hay giả.
"Chúng ta đây là giao ước, nếu là ta tìm được đại thúc, ta cũng sẽ thông báo cho các ngươi......"
Minh Lạc Uyên triệt để không đếm xỉa, lựa chọn hồ chính giữa, Lạc Hồng Bụi cùng Minh Vũ một trái một phải.
Lại nói về mấy con nhện tinh vừa nhìn thấy người cá màu đen lập tức hồn bay phách tán, quên cả thi thể đại ca nhà mình, đều tìm kiếm chỗ tránh nạn. Đợi hồi lâu cũng không thấy có động tĩnh, lúc này mới đi ra, xem xét vách tường vỡ nát không thành hình dáng, lúc này đã thu lại vẻ kiêu ngạo vốn có.
Trầm mặc hồi lâu, sáu con nhện tinh nhìn về phía lỗ thủng trên vách tường, trong chốc lát nhìn về phía huynh đệ của mình, ánh mắt qua lại miên man.
"Làm sao bây giờ?"
Nói chuyện chính là Thất công tử, cũng không biết hắn là từ chỗ nào chui ra mà trên người mặc giáp trụ, vẻ mặt còn tức giận rất không phù hợp tuổi.
"Không nghĩ tới, qua hai ngàn năm còn có người cá tồn tại, ta cho rằng người cá vừa rồi rất có thế lực, nếu như Hải Hoàng quy thuận yêu đế đại nhân là tốt rồi, nếu ghi hận, không nói là yêu giới, tam giới sợ là tai hoạ ngập đầu......"
Ma Tà nghĩ nghĩ, tối hôm qua đánh nhau, Ma Tôn kia mang tới bốn gã thuộc hạ kỳ thật quỷ dị, còn có một tên khóc tựa như hài nhi, lại làm cho một người không kiêng nể gì cả như hắn trong lòng lại đổ mồ hôi.
Chỉ nghe được thanh âm kia hồn phách thoát ly, còn có thứ máu màu xanh thật đáng sợ.
"Lần trước đụng phải người ma giới, thuộc hạ của hắn ta cảm thấy cực kỳ kỳ quặc...... Ta trước kia nghe nói người cá có âm thanh mê hoặc hồn phách, máu là màu xanh lam chứa độc tính ác liệt......"
"Không sai, người cá biến mất đã lâu rồi."
Lão Tứ than ngắn thở dài.
"Ta đoán, bọn họ có khả năng từ biển trở về, hơn nữa số lượng không ít, bọn họ đã trở về."
Ma Tà có chút lo lắng.
Yêu giới chỉ cho phép có một vua tồn tại, nếu không là Hải Hoàng, thì là yêu đế.
Nếu như Hải Hoàng trở về, yêu đế cần phải phòng bị.
Mấy yêu tinh đều không còn vẻ kiêu ngạo, cũng đã không có bộ dáng dâm đãng như ngày xưa, lập tức phân phó hạ nhân đem tất cả lỗ thủng vá lại, tiến hành triển khai trận hình.
"Xem ra, không lâu sau sẽ có một đại chiến......"
Trong bóng tối chỉ nghe tiếng nước chảy phát ra âm thanh rầm rầm. Liễu Khanh Nhan bị người cá kéo thật sâu vào trong động hắc ám không một tia sáng.
Phổi và dạ dày tất cả đều là nước, miệng nhả ra bọt khí, có lẽ qua không được bao lâu nữa sẽ hít thở không thông mà chết......
Người cá tựa hồ biết được tình huống của Liễu Khanh Nhan, nên cái đuôi hoạt động càng nhanh hơn, ước chừng bơi gần nửa canh giờ. Bởi vì ngâm mình trong nước thời gian dài đôi mắt Liễu Khanh Nhan trở nên trắng dã như cá chết.
"Khụ khụ..!"
Rốt cục nổi lên khỏi mặt nước, thân thể bị quăng ra ngoài, cả người Liễu Khanh Nhan từ trong nước bay ra nặng nề rơi trên mặt đất.
"Oa!!"
Bị ném mạnh làm nước trong bụng toàn bộ phun ra, nhổ hết nước ra xong, Liễu Khanh Nhan cảm thấy cả người thanh tỉnh rất nhiều, cũng không còn mơ hồ.
Nhìn quanh thấy cách đó vài bước là một cái hồ hình tròn trên mặt nước có một đài nước hình dáng hoa sen, nước không ngừng chảy nhỏ giọt ra từ cái hoa sen kia.
Xung quanh trống trải an tĩnh đáng sợ, bốn phía im ắng, cái đài nước hình hoa sen kia tối thiểu cao bằng hai người, nước theo cánh hoa đổ xuống, lại không có một thanh âm nào, giống như bị bóng tối vô tận nuốt chửng tất cả.
Liễu Khanh Nhan giật giật thân mình, ngoài việc bị ngâm trong nước lạnh khiến cho thân thể cứng ngắc, thì không có gì không khỏe. Y phục ướt sũng dính sát vào làn da làm cho Liễu Khanh Nhan không thoải mái khi đứng lên.
"......"
Liễu Khanh Nhan vừa mới bước một bước, liền phát hiện mắt cá chân bị cái gì đó quấn quanh, cái vật giống rong tảo uốn lượn kéo dài đến cái hồ hình tròn kia.
Không có gì có thể cắt đứt, Liễu Khanh Nhan cố gắng lấy tay kéo ra lại phát hiện nó siết chặt dị thường, kéo nửa ngày cũng không có xê dịch.
Đây tột cùng là vật gì?
Gỡ không ra, Liễu Khanh Nhan bắt đầu kéo sợi dây kia lên, cũng muốn nhìn xem thứ cuốn lấy chân của mình là loại vật nào. Nhưng mà kéo lại kéo vẫn không có nhìn thấy phần đuôi, mà càng lúc càng nặng.
Còn nữa, người cá màu đen đi nơi nào?
Hồ nước rầm một tiếng.
"Cái này, đây là......"
Giống như đầu kia có gì đó sắp trồi lên mặt nước, Liễu Khanh Nhan dùng thêm lực, cái kia từ trong nước nổi lên mặt nước.
Rõ ràng, là một người.
Liễu Khanh Nhan bị dọa không dám nhúc nhích, dù sao đây là một ngôi mộ có người chết là chuyện thường, nhưng từ trong nước lôi ra người chết có chút khủng khiếp. Bất quá, lập tức Liễu Khanh Nhan liền phát hiện người kia cũng chưa chết. Nam tử bộ ngực hơi hơi phập phồng tuy là rất yếu ớt chứng tỏ vẫn chưa chết.
Rõ ràng không có chết, còn sống......
Liễu Khanh Nhan cảm thấy trong lòng bàn tay bắt đầu xuất mồ hôi, nhịn không được lui về phía sau hai bước. Xung quanh rất yên tĩnh, an tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng bước chân cùng tiếng hít thở.
Trong mơ hồ, Liễu Khanh Nhan cảm thấy ở chỗ rất sâu trong bóng đen kia có vô số con mắt âm thầm quan sát mình, là loại dự cảm bất an càng ngày càng nghiêm trọng......
Đột nhiên người trong hồ nước vùng vẫy, tay của hắn đưa ra khỏi mặt nước hướng về phía Liễu Khanh Nhan bò tới. Liễu Khanh Nhan nhìn người cách mình càng ngày càng gần, khẩn trương sợ hãi.
Người cá không thấy, lại đến đây một người sống xa lạ......
Lại đang ở trong một ngôi mộ......
Trong bóng tối lại truyền đến tiếng bước chân lạch cạch loạt soạt, như rất xa, lại như rất gần.
Liễu Khanh Nhan cảm thấy da đầu bị kéo căn, tay mạnh mẽ cố xé rách sợi tảo nhưng vô vọng. Tình huống cấp bách quả thực muốn bức người ta điên.
Nam tử chầm chậm hướng tới Liễu Khanh Nhan. Liễu Khanh Nhan muốn chạy nhưng chân bị cột chặt, cả người đều không nhúc nhích được.
Không phải không muốn động, mà là Liễu Khanh Nhan bị dung mạo tuyệt thế của nam tử hấp dẫn. Hoàn toàn không thể dùng bất cứ từ ngữ gì để diễn tả điều mình thấy. Liễu Khanh Nhan thừa nhận, đây là nam tử cực kỳ tuyệt mỹ, nhìn thoáng qua liền không thể dời mắt.
Nam tử màu da rất trắng, màu trắng không phải bình thường, cơ hồ có thể thấy mạch máu đang lưu chuyển dưới làn da. Hắn dong dỏng mảnh cao, dáng người rất đẹp. Hắn có sợi tóc giống sợi tảo màu xanh thẳm nổi lơ lửng, tóc rất nhiều như là cả hồ nước đều là tóc của hắn. Tóc rất dài và dày bao vây lấy cơ thể.
Liễu Khanh Nhan chú ý tới vật quấn ở mắt cá chân mình đúng là từ những sợi tóc của người này mà ra.
"...... Kỳ quái"
Người nọ rõ ràng là một nam tử, cũng rất gầy gò, mà bụng lại nhô lên như nữ tử mang thai ba bốn tháng......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...