"Thiệt nhiều, thiệt nhiều yêu tinh nha."
Minh Vũ cả kinh kêu lên, khắp nơi đều là yêu tinh, có đã biến hóa, có chưa biến hóa cũng dùng dược vật đặc thù cưỡng chế biến hóa. Những yêu tinh này phần lớn có chung một đặc điểm, đều là mỹ nhân nhân gian hiếm có.
"Này tảng băng kia, ta có chuyện này nói cho ngươi biết, mấy yêu tinh kia pháp lực cao siêu, so với mấy tiểu yêu tầm thường có chút lợi hại hơn. Nếu tất cả các công tử trong phủ đệ đi ra, ngươi ở phía trước, ta làm hậu thuẫn cho ngươi."
Minh Vũ nói xong liền vọt đến sau lưng Minh Lạc Uyên.
Ánh mắt Minh Lạc Uyên thật sự là đáng sợ!
Giọng nói cũng đầy uy hiếp.
"Không cần phải vướng chân ta!"
Minh Vũ có chút tâm không cam lòng không muốn, bất quá vì an toàn, hắn còn phải giả bộ như con cừu nhỏ.
"...... Hả."
Hắn cản trở người sao?
"Ngươi trong chốc lát nữa tấn phong, ta liền nhân cơ hội đi tìm đại thúc, yên tâm đi, tìm được đại thúc ta nhất định sẽ thông báo cho các ngươi......"
"...... Thật không, ta sao cảm thấy, ngươi xung phong đi trước thì thỏa đáng hơn, pháp lực của ngươi so với ta cao hơn mà?!"
"Á, cái này, không thể nói như vậy, ta... ta nhỏ tuổi hơn ngươi nha. Hẳn là ngươi nên đi phía trước bảo vệ một mỹ thiếu niên yếu đuối, ngươi không thể khi dễ ta......"
"Thật không?"
Minh Lạc Uyên ánh mắt âm u, đôi mắt hẹp dài thoạt nhìn thật lạnh lùng.
Khóe miệng hơi hơi cong lên mang theo nụ cười tuyệt đối băng lãnh, tà khí, cuồng vọng làm cho người ta nghẹt thở.
Minh Vũ hơi sợ, biểu cảm như vậy của Minh Lạc Uyên hắn chưa từng gặp qua. Khi chưa có hóa ma Minh Lạc Uyên là âm lãnh không vui không buồn, sau khi hóa ma Minh Lạc Uyên càng âm lãnh hơn, âm lãnh này có nhiều phần tàn nhẫn còn có vô tình hơn.
Những biến đổi này không rõ ràng lắm có lẽ người bên ngoài không biết. Nhưng Minh Vũ bị nhốt ở nơi hắc ám như Thương Ngô Chi Uyên nhiều năm cảm nhận với sự biến hóa của hắc ám được tích lũy qua tháng ngày, nên lĩnh ngộ được những thứ người thường không làm được.
Có lẽ, có thể như Lạc Hồng Bụi nói, rằng không có việc gì, có thể đại thúc cũng không bị tổn hại nào.
Có thể, Minh Lạc Uyên lúc này là không được ổn! Loại ngang ngược, chuyên chế, không thể cho phép người trước mặt đùa bỡn bất luận cái gì hoặc là tự nhận mình thông minh.
Minh Lạc Uyên không cho phép bất cứ thứ gì cản đường hắn. Có lẽ, hắn ẩn nhẫn không xem thế gian ra gì, nhưng lại đem trọn sinh mệnh sự bao dung rộng lượng hai tay cam tâm tình nguyện dâng cho Liễu Khanh Nhan. Dưới gầm trời này chỉ có Liễu Khanh Nhan là có thể hưởng dụng phần đặc quyền này.
"...... Không có, không có, ta là hay nói giỡn, tốt lắm ta xung phong lên trước đánh địch, ngươi đi cứu đại thúc nha."
Minh Vũ thức thời nói.
Sau khi hóa ma Minh Lạc Uyên có nội lực thật sự là quá cường đại. Hình như chỉ trong vòng một đêm năng lực của hắn tăng cực lớn. Có lẽ từ nay về sau càng thêm cường đại.
Minh Vũ trong mơ hồ có loại cảm giác nguy cơ, cảm giác được tánh mạng của mình đang bị uy hiếp, những người khác đều cường đại, có nghĩa hắn có khả năng chết trong tay những người này bất cứ lúc nào.
Hắn suy đoán Minh Lạc Uyên đời trước là ai, nếu như biết rõ cái này, rất nhiều sự tình sẽ dễ dàng hơn.
Ánh mắt hắn lại trong suốt giống như chuyện gì cũng chưa có phát sinh, tươi cười nói.
"Ta đây đi vào động, một hồi tìm được đại thúc phải cho ta biết."
Minh Lạc Uyên chỉ lạnh lùng nhìn Minh Vũ một cái, ý là căn bản không có thương lượng. Hắn né tránh phần đông yêu tinh, liền chọn đường tắt tiến vào động phủ.
"...... Có lẽ, cũng chỉ có đại thúc mới tốt với ta."
Những người khác sao lại không thích hắn, loại ẩn ẩn bài xích, xa cách, lạnh lùng, Minh Vũ cảm giác được.
Hắn thật sự tìm không ra nguyên nhân làm cho bọn họ chán ghét hắn. Chẳng lẽ chỉ là bởi vì hắn không thuộc về tam giới sao, hay bởi vì những pháp lực lợi hại bá đạo kia?
Đêm đó, Lạc Hồng Bụi cùng Minh Lạc Uyên nhìn soi mói hắn khi hắn dùng phương pháp đó đi tìm tung tích đại thúc. Hắn đã có chuẩn bị, nhưng vẫn hoảng sợ khi thấy hai người giấu ở đáy mắt sự chán ghét cùng kinh khủng.
Hắn còn chưa được công nhận, nếu như đại thúc cũng như vậy, nếu như......
Những người kia không ủng hộ, hắn cũng sẽ không nương tay. Đã không thể, như vậy giữ lại cũng chỉ là dơ mắt, phiền tâm. A, đúng rồi, hắn cơ bản là vô tâm, không cần đối với người khác hữu tình.
Vài vị công tử vội vàng chạy đến khi Minh Vũ đang cùng những yêu tinh pháp lực thấp đánh phi thường vui vẻ.
"Vốn lại là một mỹ nhân à."
Không phải Ma tôn đến gây sự.
"Đưa tới cửa tới, cần gì nói lý."
"Được, thế thì hãy nhìn là ai bắt mỹ nhân trước, bắt được mỹ nhân lần đầu tiên sẽ là của người đó."
"Được!"
Các vị công tử đối với người ngoài chính là đồng tâm hiệp lực, đều không liều lĩnh hoặc đứng một bên ôm ngực xem cuộc vui. Sáu con nhện tinh có thể nói là thông minh, không quản người đến pháp lực như thế nào, đều cùng dốc toàn lực ứng phó.
Minh Vũ tại Thương Ngô Chi Uyên học được tất cả các loại võ công của các môn phái, tuy nhiên không phải tinh thông, bất quá bởi vì có nội lực hùng hậu, có ngàn năm căn cơ, tạm thời chiếm thế thượng phong.
Bất quá, sáu con nhện tinh miệng đều nhả tơ, bị những tơ nhện kia buộc chặt ở trên mình, Minh Vũ có chút luống cuống.
"Mỹ nhân, ngươi liền ngoan ngoãn theo chúng ta nha......"
Đại công tử muốn cúi xuống sờ gò má mỹ nhân......
Trong khi đó ở phòng Thất công tử
"...... Mỹ nhân, sao ngươi không ăn?"
Thất công tử khi trở lại đã bưng tới điểm tâm, đặt ở trước mặt Liễu Khanh Nhan, còn có chút ít nước trà. Hắn cầm khối cao hoa hồng đưa cho Liễu Khanh Nhan, trong ánh mắt lộ ra ngây thơ chân thành tha thiết thỉnh cầu.
"......"
Tiếp nhận điểm tâm, Liễu Khanh Nhan cảm thấy có chút không ổn, mặc dù trước mắt tiểu công tử nhìn rất vô hại, cũng không có xúc phạm tới mình, nhưng Liễu Khanh Nhan cảm giác có điều bất thường. Thất công tử thật sự quá mức nhiệt tình, đem bí mật phá giải tơ nhện nói ra, còn đem bảo bối cho mình giữ, dưới gầm trời này ai lại làm chuyện ngu xuẩn đến vậy.
Bất quá, xem đứa nhỏ này bộ dáng đơn thuần, tâm tư không xấu, mình cũng không tốt cứ hoài nghi người khác có tâm tư xấu xa, nếu như chỉ hiểu lầm ngược lại thương tổn đứa nhỏ này.
Trong tay là điểm tâm thoạt nhìn không có gì khác thường, Liễu Khanh Nhan chần chờ một chút, liền chứng kiến Thất công tử đã lấy hai khối nuốt vào miệng, liền theo dõi hắn xem.
"Mỹ nhân, là điểm tâm không thể ăn sao, hay ăn cái này a."
Đó là dưa và trái cây được gọt vỏ cắt miếng nhỏ nhìn thật mộng nước tươi ngon, thoạt nhìn mười phần ngon miệng.
"...... Không có, cái này rất tốt."
Xem ra là mình quá đa tâm, Thất công tử không có tâm mưu hại mình, Liễu Khanh Nhan giả bộ nhấp một ngụm nhỏ.
"Ta muốn thay quần áo, có thể xin Thất công tử cho mượn một ít quần áo cho ta thay không?"
Một thân ướt sũng đính vào trên mình thật không thoải mái.
Để đổi xong quần áo Liễu Khanh Nhan quyết định sẽ tìm cớ trốn.
"Không có vấn đề, không có vấn đề, mỹ nhân bên này, bên này rất an toàn, không người nào dám tiến vào."
Thất công tử dẫn Liễu Khanh Nhan vào phòng trong, là một gian phòng ngủ lịch sự tao nhã sạch sẽ sáng sủa. Thất công tử chỉ vào cái tủ quần áo bằng gỗ lim, cửa tủ mở ra, bên trong tất cả đều là trang phục hoa mỹ đa số trong đó màu tím.
Liễu Khanh Nhan nhìn thấy mà khóe miệng có chút run rẩy.
Thất công tử không có ý tứ gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng cúi đầu, giọng thật thấp.
"Những áo này là của ta, mỹ nhân không chê, có thể tùy ý chọn lựa đem mặc nha."
Thất công tử con mắt híp thành một đường. Ánh mắt cẩn thận quan sát cũng lộ ra một tia hoang mang, chợt lóe lên rồi lập tức bị thay thế bằng ánh mắt trong veo.
Quần áo đều mặc của hắn, kế tiếp sẽ là như thế nào đây......
Mặc dù là hắn muốn qua trực tiếp cắn một cái, đáng tiếc, mỹ nhân lại không ngoan.
Hắn rất chờ mong một hồi mỹ nhân thay y phục, có lẽ sẽ có càng nhiều kinh hỉ chờ hắn.
"...... Ngươi trước đi ra ngoài đóng cửa."
"A...."
Thất công tử lưu luyến rời phòng, trước khi đi khép cửa phòng lại.
Nhìn một tủ tràn đầy màu tím, Liễu Khanh Nhan cảm thấy đầu có chút mơ hồ, con mắt có gì đó mờ ảo. Không biết có phải bởi vì quần áo vô cùng diễm lệ nên hoa mắt hay không, hay do bị tơ nhện treo lâu quá không cử động nên tiêu hao quá nhiều sức lực mới sinh ra cảm giác mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi. Liễu Khanh Nhan tùy tiện cầm một kiện áo, khi chuẩn bị thay lại cảm thấy tay chân mềm nhũn, cái áo từ trên tay rơi xuống......
"...... Tiểu Thất, Tiểu Thất...... ô...... a......"
Liễu Khanh Nhan ngả ngồi xuống, nhìn qua thấy Thất công tử đang đứng ở bàn uống trà.
"Mỹ nhân?......, ngươi làm sao......"
Mỹ nhân giống như có chuyện, sắc mặt hồng hồng, ánh mắt mê ly, si ngốc mê mẩn, mà ngay cả tiếng kêu cũng nhẹ nhàng dễ nghe.
Hô hấp của mỹ nhân chầm chậm hơi loạn.
Liễu Khanh Nhan giờ phút này đang ngồi ở cửa phòng. Khi ngã xuống tay chỉ chộp vào cánh cửa, bởi vì dùng quá sức nên cánh tay trắng nõn nà hiện lên mấy dấu đỏ ửng, quần áo vừa cởi ra còn vướng ở trên bờ vai, lộ ra màu da bạch ngọc. Thất công tử ánh mắt ngây dại.
Môi hắn trong chốc lát mở ra, trong chốc lát khép kín, nuốt nuốt nước miếng......
Xem ra tác dụng của thuốc đã chậm rãi nổi lên, Thất công tử trong ánh mắt lập tức nóng rực, rồi lại ẩn nhẩn xuống.
"Không, không cần phải tới...... a......"
Mỹ nhân thoạt nhìn tựa hồ đang nhẫn nhịn, lời thốt ra thân thể run rẩy không thôi.
"Mỹ nhân, ngươi có phải không thoải mái hay không, ta tới đỡ ngươi được không?"
Thất công tử cất lời hỏi nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng ở đàng xa không nhúc nhích, bất quá lúc này ánh mắt hoàn toàn ngược lại.
Hắn nhìn Liễu Khanh Nhan cũng không giống trẻ con khờ dại, mà là tràn đầy dục vọng mãnh liệt cố gắng kềm chế.
"Mỹ nhân, nếu là không thoải mái, ta dìu ngươi lên giường nằm trong chốc lát, có lẽ nằm trong chốc lát sẽ tốt hơn."
Tiểu Thất từng bước một hướng phía về phía Liễu Khanh Nhan đang tựa ở cạnh cửa trong miệng khuyên bảo.
"Mỹ nhân, đến, nghỉ ngơi một chút, ngươi liền thư thái......"
"...... Thật, thật sự sao?"
Mỹ nhân thở gấp, con ngươi đầy nước nhìn thẳng đôi mắt màu tím của Thất công tử. Ánh mắt mỹ nhân quá tha thiết, còn là loại bị hạ độc nên ngây dại, sắc đẹp trước mặt người nam nhân nào có thể cầm lòng được.
Thất công tử hô hấp lập tức loạn.
"Có thể, chính là...... Ta, ta...... Thật là khó chịu......"
Mỹ nhân kéo kéo cổ áo làm lộ ra ngực trắng nõn, cò cố chà xác như tìm kiếm giải thoát. Trong chốc lát, lồng ngực trắng như ngọc đang phập phồng lưu lại vài dấu vết hồng nhạt, tất cả đều thu vào tầm mắt Thất công tử, ánh mắt của hắn không thể dời đi.
Hắn tiến lên nắm tay mỹ nhân kéo vào trong ngực, dùng sức ôm chặt, vùi đầu vào cổ mỹ nhân hút vài hơi, hắn ngẩng đầu tà khí mười phần nắm cái cằm mỹ nhân nói.
"Mỹ nhân, ta cũng khó chịu......"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...