Đại Thúc Có Yêu Khí

"Ngu ngốc! Nói cái gì vậy, mỹ nhân ngắm chúng ta làm cái gì, còn sợ giữ không được nữa, là chúng ta ăn mỹ nhân, cũng không phải là mỹ nhân ăn chúng ta, nói vậy chúng ta thành thiệt thòi à?"

"...... Nói cũng phải, cũng vì...."

Vì vậy bảy con nhện tinh đạt thành thương nghị, tập thể đi tắm rửa, đem Liễu Khanh Nhan để ở bên cạnh, phòng ngừa có người ăn trộm, đợi mọi người tắm rửa xong sẽ bắt đầu hưởng dụng.

"......"

Liễu Khanh Nhan một mực yên lặng không nói gì chờ những yêu vật nói xong, mặt còn lạnh hơn băng.

Liễu Khanh Nhan bị đem đến cạnh bờ hồ khói mù lượn lờ. Bản thân bị buộc chặt không thể làm gì, ở đây cũng không có một ai quen biết, cũng không thể hỏi chuyện, trong nội tâm khó chịu. Bị trói, bị kéo đi, bị sờ soạng như một món đồ chơi, không biết kế tiếp vận mệnh sẽ ra sao, sa vào tay mấy yêu vật dâm đãng này, Liễu Khanh Nhan thật tức giận, lại nóng lòng, giờ phút này, Liễu Khanh Nhan trong đầu nghĩ tới Minh Lạc Uyên cùng Lạc Hồng Bụi mấy người kia. Nhưng mà bọn họ cũng không biết tình cảnh hiện tại của Liễu Khanh Nhan, muốn cứu cũng không biết chỗ, nên chỉ có thể thở dài.

Trong lúc Liễu Khanh Nhan còn đang suy nghĩ, thì thấy có mấy yêu tinh từ trong miệng phun tơ lả tả, tạo thành một cái võng lớn. Liễu Khanh Nhan nhìn thấy mà kinh hãi, cảm giác không được bình thường. Một tên thiếu niên bắt lấy tay Liễu Khanh Nhan, một tên bắt chân, không để cho người có cơ hội giãy dụa, nâng người lên đặt vào cái võng mạng nhện kia. Những tơ nhện lập tức dán dính vào phía sau lưng Liễu Khanh Nhan, vừa chạm vào chỗ nào liền dính chặt chỗ đó, không sao giãy dụa cũng không thể thoải mái cử động.

"Hừ, không thể giãy dụa, tốt lắm, chỉ bằng khí lực này của ngươi đừng mơ tưởng bứt đứt tơ nhện của chúng ta."


Một tên khác khinh miệt nhìn con mồi mới này, nghĩ người này cũng không phải quá mức nghe lời.

"Ngươi tỉnh lại đi, giữ lại chút sức để phục vụ những vị công tử ở đây, phục vụ tốt sẽ có thể sống tốt hơn."

Liễu Khanh Nhan nghe được những khuyên bảo này, không giãy dụa, chỉ có cố gắng xé những tơ nhện dính vào vải may y phục, nhưng những tơ nhện lại không đứt mà dính vào trên thân mình.

"Cút ngay cho ta! Cách ta xa một chút!"

"Chết tiệt! Còn bày ra vẻ kiêu ngạo, thật muốn đánh cho ngươi không dậy nổi, đợi công tử không còn yêu thích ngươi, vứt bỏ ngươi xem ngươi còn có thể kiêu ngạo được nữa không!"

"Hừ, không cần để ý tới người này, đừng làm tổn thương hắn, cáu giận làm gì, chẳng lẽ trong lòng ngươi không vui, chẳng lẽ ngươi không biết hiện tại tại đang lưu hành trong nóng ngoài lạnh sao."

Một thiếu niên khác khó chịu nghiến răng nghiến lợi.

"Được rồi, làm việc đi, không biết mấy vị công tử thích hắn ở điểm nào. Chúng ta làm theo lệnh thôi, hiện tại hắn được sủng ái, mấy công tử yêu thích cực kỳ, nếu hắn thực sự có gì không hay xảy ra, hay bỏ trốn, công tử đỗ lỗi xuống, xui xẻo chính là mấy người chúng ta. Chúng ta cũng không có khả năng gánh chịu đâu, xong rồi chúng ta rời đi thôi."


"Cứ như vậy đi."

Mấy tên thiếu niên cười cười nói nói, trong chốc lát liền rời đi.

Cái ao thoáng cái trống rỗng, không còn ai. Liễu Khanh Nhan dùng pháp lực cảm nhận xung quanh, khoảng cách hơn mười trượng bên ngoài có vài chục yêu vật chắc hẳn là những người hầu, bất quá chung quanh xác thực là không có người nào, đây là cơ hội tốt, nếu không tranh thủ chạy trốn sẽ bỏ lỡ.

Vũ khí duy nhất đã bị đoạt đi, đặt ở không xa trên bàn đá, đáng tiếc là khá xa cũng với không tới. Liễu Khanh Nhan suy đoán mấy tên thiếu niên này pháp lực tu vi hẳn là không bằng mấy vị công tử kia của chúng, cho nên tơ nhện này cũng không giống tơ của Ma Tà, như vậy không phải là khồn thể cắt đứt. Đáng tiếc, trên mình không có gì sắc bén, bằng không sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như thế này.

Liễu Khanh Nhan buồn rầu không thôi, trong đầu hỗn loạn một mảnh, nghĩ đến kế tiếp đối mặt cục diện đáng sợ, bắt đầu thấy hoảng hốt.

Mà lúc này, từ trên ngực truyền đến từng đợt lạnh như băng, cái lạnh này làm đầu óc Liễu Khanh Nhan tỉnh táo lại. Liễu Khanh Nhan cúi đầu nhìn chỗ phát lạnh kia, chợt thấy trong ngực xuất hiện một món đồ vật, hình như là một mảnh ngọc. Bất quá nghĩ lại lúc toàn thân cứng ngắc không thể nhúc nhích, mảnh ngọc này nằm trong tay của mình, đến khi Minh Lạc Uyên cứu tỉnh lại nó cũng biến mất. Lúc ấy Liễu Khanh Nhan bị Minh Lạc Uyên hôn làm cho cháng váng đầu óc, cũng quên mất chuyện này, cũng không có quá chú ý. Bây giờ mảnh ngọc lại xuất hiện, cũng vào thời điểm thân thể không thể nhúc nhích, cái này thật là kỳ quái.

Hiện tại, chỉ có mảnh ngọc này, chỉ hy vọng nó có thể mang đến trợ giúp, nhưng Liễu Khanh Nhan lại không biết ngọc này có công dụng gì. Chỉ là Liễu Khanh Nhan nhanh chóng chết khiếp, chính là càng nôn nóng nghĩ được biện pháp, mảnh ngọc kia tựa hồ cảm nhận được sự thay đổi không ổn định của Liễu Khanh Nhan, lại càng lạnh buốt đến thấu xương, Liễu Khanh Nhan rùng mình một cái.

Liễu Khanh Nhan thử thả lỏng một chút để xem mảnh ngọc làm sao. Trong nội tâm yên lặng không có ý niệm gì, mảnh ngọc đúng là có thể theo tư tưởng biến hóa. Liễu Khanh Nhan vui vẻ, thử cũng tìm cách nhưng không thể đem mảnh ngọc xích tới trong lòng bàn tay, khi phát hiện không thể di chuyển mảnh ngọc làm Liễu Khanh Nhan bị chọc tức, thầm nghĩ ngọc này là phế vật!


Ngay lúc Liễu Khanh Nhan thì thầm mắng chửi, bỗng vang lên một tiếng sáo trúc, Liễu Khanh Nhan lập tức cả kinh, thầm nghĩ vừa mới rồi tính cảnh giác của mình sao lạ bị hạ thấp, đúng là không có phát hiện bên cạnh cái ao đã có người tới. Vì mãi mẻ tập trung vào mảnh ngọc lại không chú ý xung quanh đã có người tiến vào, Liễu Khanh Nhan lập tức cảm thấy khó hy vọng trốn chạy, hiện tại chính là phải chờ đợi cơ hội thích hợp khác.

Liễu Khanh Nhan mặt không đổi sắc, như cũ lạnh như băng, trong nội tâm mặc niệm, đem mảnh ngọc biến vô hình, để đề phòng bị người khác phát hiện.

Tiếng sáo vang lên cùng với sự xuất hiện của vài thiếu niên mặc sa tanh mỏng, thực ra chỉ là những mảnh vải mỏng thay cho quần áo, cũng không có đai lưng buộc lại nhìn càng rộng thùng thình vô cùng, khiến cho thân thể mảnh khảnh chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi cuat những thiếu niên kia càng có vẻ mong manh. Bọn họ không có mặc quần áo, Liễu Khanh Nhan chỉ liếc một cái đã nhìn không sót cái gì.  Sau một hồi trợn mắt há hốc mồm, Liễu Khanh Nhan lại cảm giác mình không có quá lớn kinh hãi, làm sao lại thất thần như vậy?

Trong đầu không khỏi hiện lên mấy chữ " Sắc tức thị không, không tức thị sắc."

Châm ngôn Phật gia quả nhiên không sai nha......

Mười mấy thiếu niên nhỏ tuổi, mỗi người dung mạo đều cực kỳ tuấn mỹ, đều là nam sinh nữ tướng, vô cùng mềm mại đáng yêu. Có lẽ bởi vì tuổi còn nhỏ nên bộ mặt non nớt, cơ chế còn chưa nẩy nở, thoạt nhìn rất nhỏ, thoạt nhìn có chút yếu đuối. Cũng không biết là tại sao Liễu Khanh Nhan cảm thấy có chỗ không đúng, những thiếu niên này bước đi có chút khó khăn, thân hình cứ lắc lư, bởi vì dáng người mảnh mai, cái eo càng tí xíu, mỗi bước đi  là một lần mông đưa đẩy rất giống đang múa. Nhìn thấy họ, Liễu Khanh Nhan không khỏi nhớ tới Lạc Hồng Bụi, người này cũng tà mị dị thường, nhưng không có khí chất xuất trần như Lạc Hồng Bụi, tuy cũng là mỹ nhân, cũng là đa tình, nhưng xác thực thiếu rất nhiều sinh khí.

Mỗi người đều ôm một cây đàn trong ngực, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên dây đàn tấu lên nhạc khúc ưu nhã khinh mạn. Họ đi đến những bậc thang bạch ngọc cạnh bờ hồ, khoanh chân ngồi xuống lẳng lặng cúi thấp đầu khảy đàn.

Bởi vì cái hồ rất là lớn, rộng khoảng chừng mấy gian đại sảnh, bên trong là nước nóng hơi nước tạo nên khói mù tràn ngập. Cái hồ hình tròn, thành hồ giống như làm bằng thủy tinh rất đẹp, thật là chói mắt. Trong hồ có một dòng suối nước nóng liên tục tuôn trào, giống như rót nước vào cái bát lớn như vậy. Đứng vững tại trong hồ, gần thành hồ là một cái bàn bằng màu vàng kim với bốn chân khắc họa tiết hình rồng quấn quanh. Bốn con Kim Long điêu khắc tinh tế, có thể thấy được long trảo long tu, bốn trảo sắc bén, long nhãn cuồng vọng liếc xéo tỏa ra kim quang thật là uy nghiêm. Bốn Kim Long mặt hướng về bốn phía của hồ, miệng ngậm Kim Long Châu, nước liên tục phun ra không ngừng từ Kim Long Châu rơi vào trong hồ.

Những thiếu niên kia ngồi xuống, lại thêm mười mấy thiếu niên nữa tiến đến, cũng giống những người phía trước mặc thật là ít vải, đi chân trần, chỉ khác là những thiếu niên này trong tay có đàn tranh, có không hầu, có ống sáo, có ngọc tiêu, có Nguyệt Cầm, có hồ cầm đủ các loại. Mỗi người đều ôm một nhạc khí, hợp tấu với những người phía trước, làn điệu hòa quyện nhẹ nhàng rất dễ nghe.


Lại có người tiến đến, lần này không là hợp tấu, một đoàn cũng mười mấy người trên tay mang theo lẵng hoa. Những người này ăn mặc chỉnh tề, không có lộ bất kỳ bộ phận nào của cơ thể. Mỗi người mang một giỏ đầy những cánh hoa với màu sắc khác nhau.

Những thiếu nữ cầm lẵng hoa đi xung quanh hồ, tay cho vào lẵng hoa lấy ra những cánh hoa, ném vào trong hồ, rất nhanh những cánh trên mặt nước phủ đầy những cánh hoa nhiều màu sắc. Hồ nước mờ ảo lượn lờ những cánh hoa trôi nổi, bên tai là khúc nhạc ưu nhã. Cảnh đẹp như thế khiến Liễu Khanh Nhan có chút oán niệm, những yêu tinh này thật sự là biết hưởng thụ.

Nhưng mà vẫn chưa hết, đợi những người rải hoa lui xuống, lại tiến đến một đám thiếu nữ ăn mặc chỉnh tề trong tay cầm túi hương, trong những túi này đều là hương liệu quý báu, có thể dùng cho tắm rửa, bên trong còn cố ý tăng thêm thảo dược, giúp thân thể thêm tráng kiện. Bọn họ cầm túi hương liệu ném trong nước hồ, sau khi ném xong liền lui ra.

Tiếp đến chính là những thiếu niên mặc y phục trắng, quần áo bán lộ, hai chân trần tóc đen dài thả rối tung. Trong hai tay bọn họ để trước ngực nâng lên, lòng bàn tay có mấy bộ y phục sạch sẽ. Những quần áo kia được may từ tơ lụa sang quý, dùng tơ vàng tơ bạc thêu hoa văn tinh xảo, đường may vá cực kỳ tinh tế.

Nâng quần áo có bảy người, bảy tên thiếu niên nâng nâng y phục trong tay, dùng phương thức bái phỏng quỳ hai đầu gối xuống đất phía bên cạnh ao.

Vài thiếu niên mặc y phục trong suốt rộng thùng thình rực rỡ nhanh nhẹn lướt vào nhảy múa theo nhạc khúc.

Ở phía sau một vài thiếu niên áo sa tanh ngắn tay bán lộ, khuôn mặt xinh đẹp như tranh vẽ, cử chỉ thật là ngả ngớn, mắt môi thật gợn tình, eo nhỏ nhắn, thân hình mềm mại lộ ra vô cùng gợi cảm xinh đẹp, những thiếu niên này toát ra vẻ phong trần thuần thục. Bọn họ cùng nâng một bàn bày rượu trân quý, trái cây tươi, những món điểm tâm, bước chân uyển chuyển đi đến bên cạnh ao, sau đó khoanh chân ngồi xuống.

Khi tất cả đã chuẩn bị xong, đám đông mỹ thiếu niên không hẹn mà cùng dừng lại động tác, ngẩng đầu lên hô to.

"Xin mời bảy vị công tử tắm rửa."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui