Đại Thúc Có Yêu Khí

......  muốn tìm cái gì đó sao?"

Minh Lạc Uyên thấy Liễu Khanh Nhan đi lên, liền nhìn bốn phía tìm kiếm, hắn nhắm mắt đi theo đuôi. Hắn cảm giác được Khanh Nhan tìm chính là chủ nhân tòa lầu này, trong nội tâm có chút không thoải mái. Hắn không biết sao chỉ mới qua nửa ngày ngắn ngủi, Khanh Nhan đã là cùng người khác thân thiết, xem thần sắc này, chắc hẳn cũng không đơn giản, càng nghĩ như vậy hắn càng buồn bực khó chịu. Nếu là nói thẳng ra, Khanh Nhan sẽ không vui, chỉ có thể giả bộ hỏi như không biết rõ tình hình.

"Có muốn ta đến hỗ trợ hay không?"

"...... Không cần, không có việc gì, ta chỉ nhìn xem tòa lầu này chủ nhân là ai, lại không thấy một người."

Liễu Khanh Nhan nói rõ ràng, coi như hợp lý, Minh Lạc Uyên cũng không có hỏi nhiều hơn nữa.

"...... Ngươi từ nay về sau đi nơi nào, trở lại Sơ Vân Quan sao?"

"Không. Thiên hạ này yêu ma hoành hành, Sơ Vân Quan phần đông đệ tử đã xuống núi hàng yêu trừ ma, ta làm sư thúc của bọn họ sao có thể trở lại Sơ Vân Quan, yêu ma một ngày chưa diệt trừ, ta một ngày không trở về. Từ lúc bắt đầu rời đi, thời khắc đó, ta đã không có tính toán trở về, ngươi nếu muốn trở về, cứ đi đi."

"Ta nói rồi, sau này, ngươi đi đâu ta liền ở đó."

Hắn đã nhận định chọn ở bên cạnh người này, sẽ không có nửa điểm do dự.

"Ta đã nói với Khanh Nhan, không phải chỉ là thuận miệng mà thôi, ngươi có thể lo lắng, nhưng phải tin ta."

"...... vậy rời nơi này trước đi."

Liễu Khanh Nhan thật sự là không vui khi có người đi theo, độc lai độc vãng đã là thói quen, nhưng đây là đệ tử của mình, đã nói rõ muốn đi theo, quả thực không biết nên từ chối như thế nào.


Hai người đang bàn luận, Lạc Hồng Bụi ở phía sau tựa như chim yến nhào lên, liền bị Minh Lạc Uyên một kiếm chặn lại.

"Mỹ nhân, mỹ nhân là đi đâu, cũng đem ta đi cùng nha, ta có thể nghe lời, tùy mỹ nhân sai bảo......"

Người này biến hóa rất nhanh, trong chốc lát là người hầu, một hồi là nô lệ, lúc này lại là thư đồng, luôn thay đổi, đoán không ra đâu mới thật sự là mặt thật, toàn bộ mặt đều là giả.

Đi gần nửa ngày, ba người đến chân núi, chỉ sau ít ngày nơi này đã hoàn toàn ảm đạm, muốn tìm được nơi có thể ở cũng không được, vì thế Liễu Khanh Nhan liền đề nghị ngủ một đêm ngoài trời, Minh Lạc Uyên cùng Lạc Hồng Bụi đương nhiên đều đồng ý. Lạc Hồng Bụi vừa nghe xong hai mắt sáng lên, cười ngốc nghếch, không để yên, hai mắt mơ mộng nhìn trên mình Liễu Khanh Nhan  đảo quanh.

Một đống lửa được đốt lên, lúc này bọn họ hợp tác ăn ý mười phần, người đi nhặt củi đến đốt lửa, người đi tìm thức ăn. Liễu Khanh Nhan một mình ngồi ở bên cạnh đống lửa, cho thêm củi, giữ lửa luôn cháy sáng.

Qua nửa canh giờ, hai người đi săn mới trở về, Lạc Hồng Bụi mang theo mấy con thỏ vừa nhảy vừa chạy tới, giọng ngọt ngào.

"Mỹ nhân xem buổi tối có thịt thỏ ăn, mỹ nhân thích hay không?"

Liễu Khanh Nhan nhìn con thỏ, lạnh lùng nói

"...... có thể lột da con thỏ hay không......"

Lạc Hồng Bụi vừa nghe liền sửng sốt, lại cười nói

"Đó là, đó là, ngươi xem ta quên, ta đây đi làm ngay......"

Trời biết, hắn mồ hôi chảy đầy mặt, hắn chưa bao giờ làm qua việc này, chưa từng biết làm như thế nào, hắn vốn tưởng rằng tìm được thức ăn chính là xong việc.


Thật sự là sai lầm quá.

Bất quá vì chiếm được nụ cười của mỹ nhân, dù là gian nan nguy hiểm hắn cũng phải gắng gượng đi làm.

Lúc này, trong rừng phát ra từng đợt tiếng vang quái dị, trong đêm tối càng khủng bố.

Nhánh cây phát ra tiếng xào xạc, âm thanh càng ngày càng tới gần, có thể nghe tiếng chân dẫm nát bùn đất, đột nhiên, từ bụi cỏ phóng ra một bóng đen, một nam tử mặc áo đen vác trên vai một con heo đi tới, Lạc Hồng Bụi nhìn thấy thiếu chút nữa bò lăn ra cười.

Nhìn không tốt lắm, nhìn rất tội nghiệp, hắn có chút hả hê, nhìn thấy Minh Lạc Uyên ngồi trên mặt đất, mỹ nhân ngồi đối diện, cự kiếm màu đen trong tay tên kia xoạt xoạt bắt đầu xử lý con heo nhỏ bé.

Lạc Hồng Bụi choáng váng, chỉ có thể ôm lấy đầu rầu rĩ chạy đến chỗ mấy con thỏ. Chờ hắn mất sức của chín trâu hai hổ, cuối cùng đem mấy con thỏ chết tiệt làm sạch lông, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đầy hào hứng nhìn lại. Liền chứng kiến một màng đao quang kiếm ảnh, Minh Lạc Uyên đem một bảo kiếm chuyên dùng để làm vũ khí giết người biến thành dụng cụ mổ heo, động tác thành thục giống như múa kiếm, chỉ thấy những vệt ánh sáng trắng chói mắt, một con heo toàn thân lông lá bị gọt sạch sẽ.

Hắn mang con thỏ rửa sạch sẽ cũng không biết tiếp theo nên làm cái gì bây giờ, Liễu Khanh Nhan cũng không để ý tới hắn, đang nghiêng đầu chăm chú nhìn một màn biểu diễn độc đáo, hơi có chút tò mò, đây là lần đầu tiên nhìn thấy đồ đệ không thích nói chuyện lại dùng kiếm thay dao cắt thịt, xem ra còn tốt hơn, còn muốn thuận tay hơn.

Đúng là kỳ quái, sao trước giờ lại không biết những điều này?

"Khanh Nhan chờ một lát, một lát nữa sẽ ăn được ."

Minh Lạc Uyên như đang an ủi, bởi vì làm cho người này ăn, tự nhiên là không thể qua loa cho xong việc, phải thật cẩn thận.

Lạc Hồng Bụi không cho là đúng, trong nội tâm khinh bỉ, cái này có cái gì hay, Minh Lạc Uyên làm được,  Lạc Hồng Bụi này cũng sẽ không kém so với hắn. Nhìn hắn đem con heo để trên lá cây, lại đi chặt một nhánh cây thẳng tắp, bóc vỏ đem con heo xuyên qua, đặt trên đống lửa nướng, tay hắn cầm một đầu nhánh cây chầm chậm xoay tròn.


Nhìn thấy vậy, Lạc Hồng Bụi lặng lẽ ghi nhớ những bước của Minh Lạc Uyên vào trong đầu, cũng đi tìm một nhánh cây xuyên mấy con thỏ để trên đống lửa nướng.

Hai người yên lặng nướng con mồi của mình. Liễu Khanh Nhan ở một bên xem lửa, thêm củi.

Minh Lạc Uyên bắt được một con vật nặng khoảng hai mươi cân, cũng không tính là lớn, toàn thân tròn trịa cực kỳ. Hắn cũng không mổ bụng con vật, cứ như vậy cạo sạch lông để lên nướng. Con heo đặt ở trên lửa nướng, trở nên càng căng tròn, nhìn giống như quả bóng da màu vàng. Hắn dùng một cái kim nhọn đâm vào lớp da nhiều lần, mỡ chảy ra gặp lửa cháy xèo xèo, mùi thơm lập tức tràn ngập trong không khí, làm cho người ta thèm thuồng, hương thơm thịt nướng dẫn tới nước miếng chảy ròng.

Lạc Hồng Bụi đôi mắt thèm thuồng nhìn qua, chính là vì con heo nướng nhìn có vẻ thật sự ăn ngon, toàn thân vàng rực, mỡ từng giọt rơi xuống làm lớp da bóng loáng, mùi thịt cháy thơm phức, thoạt nhìn con heo không quá nhiều mỡ, còn có mùi thơm, trong đầu nổi lên ý niệm muốn ăn.

Mãi nhìn con heo trong tay Minh Lạc Uyên, hắn liền quên con thỏ trong tay mình, cũng không có chuyển động, ngọn lửa đốt thịt thỏ đen từng khối từng khối, có chỗ còn nổi lên lửa, thịt thỏ bốc mùi khét rất là khó ngửi. Liễu Khanh Nhan liếc mắt, liền thấy con thỏ trên đống lửa bị cháy giống như ngọn đuốc.

"Của ngươi cháy rồi kìa. "

"A. Ở đâu, ở đâu? A a a!!! Thật sự cháy rồi, chết tiệt, phù...  phù....  phù..., sao thổi không tắt?!"

Lạc Hồng Bụi lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn con thỏ đã thành ngọn đuốc, dùng sức thổi, muốn đem ngọn lửa thổi tắt, nhưng mà càng dùng sức thổi lửa càng cháy lớn, vội vàng quơ quơ, mỡ từ con thỏ nướng cháy khét bắn ra dính lên tay hắn, thật là nóng, hắn nhanh chóng la hét.

"Bỏng chết, bỏng chết."

Chết tiệt, sao con heo kia không bị làm sao, hắn phẫn hận bất bình, thở phì phì đem ngọn lửa dập tắt, khiến cho hai tay đen thui.

"Phù.. phù.., rốt cục được rồi......"

Thật vất vả nhẹ nhàng thở ra, lần nữa nhìn con thỏ bị cháy thành than, Lạc Hồng Bụi mặt mũi đều đen, hắn âm thầm nhìn hai người kia, phát hiện không có ai nhìn mình, nên cũng đỡ xấu hổ. Hắn lấy tay đụng đụng cục than đen vốn là con thỏ, đẩy vùi vào đống lửa, con thỏ cứ như vậy cháy hết.

Lập tức hủy chứng cứ, không còn gì để thẹn......

Cũng may còn chưa cháy hết, hắn bắt tới mấy con thỏ, mặc dù chúng cũng bị cháy, nhưng chỉ vài điểm đen đen mà thôi, cũng không có đốt thành than. Vì vậy hắn thầm nghĩ, cũng còn cơ hội phân cao thấp, hắn cũng không tin hắn nướng không được tốt.


Trải qua thất bại lần trước, Lạc Hồng Bụi lần này cẩn thận hơn nhiều, thỉnh thoảng nhìn xem con thỏ trong tay như thế nào, chuyển động xoay tròn nhánh cây liên tục, con thỏ cũng nhìn ra thỏ nướng.

"Có chuyện gì sao?"

Hắn lau mồ hôi, thật sự là nóng chết, nướng mấy cái con thỏ mà thôi, hắn cảm thấy hình như là nướng chính mình, khó chịu muốn chết.

Chân thân của hắn là cây mai, chịu hàn, trời sinh sợ lửa, chỉ cần ở gần lửa như vậy khiến cho hắn như là bị nướng trên lửa.  Bất quá nghĩ đến chốc lát mỹ nhân có thể ăn món tự tay hắn làm khiến cho hắn lại cảm thấy rất là đáng giá.

"Không có, không có việc gì."

Liễu Khanh Nhan thoáng có chút ngập ngừng.

Lạc Hồng Bụi một thân trắng như ngọc trên mặt bị khói bụi dính lem luốc, đen một khối, nhưng vẫn một bộ dáng vui tươi hớn hở, cười toe toét lộ ra hàm răng trắng. Ánh lửa chiếu sáng làm nổi bật cái trán trơn bóng mồ hôi, ngược lại có vài phần trong sáng thân thiện, nhìn hắn kiên nhẫn như thế, Liễu Khanh Nhan hảo tâm cho hắn thêm củi.

Đầu kia Minh Lạc Uyên giống như đã nướng xong, lại cầm lấy kiếm trong tay, dùng kiếm sắc bén thay dao cắt vào thân con heo. Một bên xoay tròn nhánh cây trong tay, một bên thành thục cắt bỏ những chỗ cháy xém, rồi tiếp tục cắt thành từng mảnh đều nhau, không sâu một phân cũng không cạn một phân, những mảnh thịt cắt xong xếp thành tầng tầng như vẩy cá. Minh Lạc Uyên đưa tới cho Liễu Khanh Nhan nói

"Khanh Nhan cầm trước, ta lấy vài thứ."

Lạc Hồng Bụi con mắt lóe sáng, hắn ngược lại muốn nhìn thằng nhãi này còn có thể làm ra cái trò gì, hắn thật sự không tin.

Hai người im lặng nhìn trân trối, Minh Lạc Uyên yên lặng lấy từ bên trong bọc hành lý ra một đống lọ lớn lọ nhỏ, Liễu Khanh Nhan nhìn thịt nướng trong tay thấy có chút không ổn, đầu lông mày run rẩy không ngừng.

"Hồ tiêu, mù tạt, muối ăn............"

Còn có thiệt nhiều cái tên chưa từng nghe qua, Lạc Hồng Bụi nhìn mấy cái bình nhỏ có dán giấy, há hốc nửa ngày không khép miệng lại được......

Có ai có thể nói cho hắn biết, cái tên mặt lạnh này thực sự là loại người nào............


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui