"......"
Liễu Khanh Nhan liên tiếp lui về phía sau, nhưng tay áo bị Lạc Hồng Bụi túm lấy không buông, nhìn thấy người này da mặt thật dày không dừng lại động tác, một mực bám chặt bò lên người mình, Liễu Khanh Nhan toàn thân phát run, lông tóc dựng đứng. Theo những gì đã biết ở quá khứ, Lạc Hồng Bụi cái tên này rất giảo hoạt, Liễu Khanh Nhan nghiêng nghiêng bên hông tránh đi, có thể do tay áo vẫn bị giữ chặt một bên nên kéo qua kéo lại tay áo cũng bị xé xuống một đoạn, hai người đều kinh ngạc.
Minh Lạc Uyên nén giận đã lâu, thấy cảnh này đã hoàn toàn bộc phát, cự kiếm hướng Lạc Hồng Bụi đâm tới.
"Mỹ nhân, ta biết rõ ngươi không nỡ.... ngươi xem cái này......"
Thân thể bay ra xa mấy trượng, giơ lên tay áo vừa xé vẻ mặt thật là đắc ý hết sức. Coi như bảo bối cực kỳ hiếm có, để trước mũi dùng sức ngửi lại ngửi, hôn lại hôn.
"Đây không phải là đồng ý sao, mỹ nhân vật này cho ta có phải không?"
Rồi là đem mảnh vải cột lên búi tóc ở đỉnh đầu, mảnh vải vốn là trong suốt, cũng không phải vật tầm thường, buộc lên nhìn xa xa ngược lại cực kỳ giống khăn the.
"Ta đây sẽ giữ cẩn thận, đây chính là tính vật chứng minh quan hệ hai ta, nếu tương lai có ngày mỹ nhân ghét bỏ ta, không quan tâm ta, ta liền xuất ra vật này làm chứng, mỹ nhân cũng không nên trở mặt, không thừa nhận nha."
Hắn vừa nói vừa cười, vui tươi hớn hở, đáp lại hắn là một đôi mắt lạnh buốt.
"Lạc Uyên, chúng ta đi không cần để ý tới người này."
"Dạ."
Thấy Khanh Nhan nói như thế, sự tức giận của Lạc Uyên lập tức giảm đi hơn phân nửa, đôi mắt cũng phai nhạt sự lạnh như băng rất nhiều. Quay đầu lại nhìn nam tử có chút đau thương ngu ngơ phía sau, đang cắn môi thảm bại, cảm thấy rất tốt.
"Ngươi nếu không muốn ta chán ghét ngươi, cũng không nên đi theo chúng ta, miễn cho ta thấy càng thêm phiền......"
Liễu Khanh Nhan nói lời này thật làm đau lòng người. Có thể bản thân của Liễu Khanh Nhan không cho là sai, trong nội tâm nghĩ như thế nào thì nói như thế đấy, cũng mặc kệ người nghe có thoải mái hay không thoải mái, cũng sẽ không bận tâm người khác nghĩ như thế nào.
Lạc Hồng Bụi vừa nghe, nước mắt lã chã rơi xuống, lại bắt đầu làm nũng, hô hoán lên.
"Mỹ nhân.... "
Liễu Khanh Nhan yên lặng quay đầu, không để ý tới hắn.
"Ta không thích ngươi, ngươi nếu muốn tìm mỹ nhân làm bạn, liền đi đi, nơi này không có người như ngươi nói. "
"Mỹ nhân.... "
"Lạc Uyên, hắn nếu còn đi theo, ngươi cũng biết nên làm cái gì? Cũng đừng làm cho ta thất vọng."
"...... Không đâu."
Cho dù Khanh Nhan không nói, hắn cũng sẽ biết nên làm như thế nào xử lý người này, vốn tưởng rằng người này là chướng ngại vật, lại chưa từng nghĩ Khanh Nhan chưa từng thích loại người như thế này. Khanh Nhan, quả thật là không thích kẻ tầm thường như người này, phải biết suy nghĩ sâu sắc như hắn.
Minh Lạc Uyên lần nữa cảm thán, Khanh Nhan quả nhiên là có mắt nhìn người.
"Mỹ nhân, ngươi sao có thể, cái này thật nhẫn tâm, ta đã không chỗ ở, vậy ngươi lấy cái gì đến bồi thường cho ta, ngươi biết Thương Ngô bị sụp đổ, vậy mà còn hung dữ quyết tâm đuổi ta đi, nhân gian yêu ma hoành hành, ăn thịt người không để lại xương có rất nhiều, ta một thân một mình, nếu thật có chuyện không hay xảy ra, ta nên làm cái gì bây giờ?"
Khi hai người kia dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, Lạc Hồng Bụi dứt khoát che mặt ra vẻ đoan trang, khóc nức nở.
"Ta không có chỗ để đi, mỹ nhân, ngươi suy nghĩ lại đi, có thể xem ta như người hầu, nô lệ sai vặt, mỹ nhân bảo ta đi bưng trà, ta tuyệt đối không bưng nước, mỹ nhân bảo ta đi làm gì ta liền làm cái đó, tuyệt đối nghe lời, tuyệt đối trung thành, ngươi thu nhận ta đi, ta sẽ thật ngoan thật ngoan......"
Hắn nói rất trôi chảy, Liễu Khanh Nhan nghe đã tức giận, xoay người đi nhanh.
"Mỹ nhân.... "
Mỹ nhân tính tình thật đúng là không tốt, lại hay phát cáu, lại kiêu ngạo, bộ dáng một nữ vương, thật sự là nhìn thấy lại ăn không được, trong nội tâm ngứa ngáy khó chịu. Bất quá so với ngàn năm trước lại tốt lên rất nhiều, trong nội tâm liền có sự an ủi. Âm thầm quyết định, nhất định phải tìm một cơ hội thu phục người, đem người về làm của riêng.
Hai người kia đã nói như vậy, nhưng Lạc Hồng Bụi vấn giống keo da chó gắt gao dính chặt đằng sau chưa từng rời một bước, cũng không có làm gì, chỉ thỉnh thoảng cùng Minh Lạc Uyên đánh mấy kiếm.
Đi đi dừng dừng, cũng không biết là cố ý hay vô tình, trở về con đường trước kia, đi ngang qua vách núi đá, Liễu Khanh Nhan khẽ nhếch môi cười, trong nội tâm có ý nghĩ gì những người khác không thể biết được, trên mặt vẫn bình thản không lộ dấu vết nào.
Nhìn về phía đám mây mù mờ ảo, tuy là chưa từng nghĩ quay lại chỗ ở của Linh Tử Hiên, nhưng nhìn thấy lại rất chấn động. Tòa lầu ba tầng màu son không biết bị vật gì phá hủy tới hơn phân nửa, những tầng lầu bị chém vỡ ra, chỉ còn một nửa cong vẹo treo lơ lửng trên không, như sắp rơi xuống. Mái nhà bị ném đi, cả tòa lầu các nhìn không ra hình dạng ban đầu. Cây mai trên vách đá bị người ta nhổ tróc gốc, vứt bỏ sang một bên.
Liễu Khanh Nhan kinh động hồn phách, không chút suy nghĩ, liền dùng kiếm phi hành đi lên, Minh Lạc Uyên thấy Khanh Nhan đi lên, cũng không nghĩ gì, cũng không có hỏi nhiều, theo sát phía sau.
"Không phải là người đó đã tới chứ, biết rõ chân thân ta ở chỗ này, thiên hạ chỉ có một người......"
Lạc Hồng Bụi âm thầm nắm chặt bàn tay, hít thật sâu cố đè xuống nỗi khiếp sợ vẫn còn trong lòng.
Không thể cùng người đó đấu chính diện, cho dù đã qua ngàn năm, pháp lực cho dù luyện ngàn năm, căn cơ cũng không bằng người đó, dù là hắn đem hết toàn lực cũng không thể chống cự.
Lực chống trời, khai thiên lập địa, duy nhất chỉ có người đó có.
"Xem ra, chỉ có người kia có thể chống lại, một Yêu đế không có trí nhớ cũng đủ gây sợ, muốn xoay người cũng không thể, một Ma Tôn chưa được luân hồi, càng đáng lo lắng. Ngày nay trong mấy người chỉ có người đó không ai có thể ngăn cản, xem ra trước tiên phải nhường nhịn vài phần."
Có người vẫn đi theo, Minh Lạc Uyên và Lưu Khanh Nhan có lẽ không biết, nhưng Lạc Hồng Bụi hắn biết rất rõ ràng.
Đã đi theo thì cũng nên ra chút ít khí lực đi. Lạc Hồng Bụi cũng không phải là người lương thiện gì, có cơ hội tốt không lợi dụng tên ngốc kia thì mới đúng là ngốc.
Ngàn năm trước, hắn là một gốc mai đại thụ trước phòng Liễu Khanh Nhan.
Người nào nói mai đại thụ không e ngại rét lạnh? Là người nào hết lần này tới lần khác nói, mai đại thụ ngày đông giá rét tháng chạp phải nở hoa?
Hắn đứng sừng sững ở tiên giới mấy ngàn năm, vốn chỉ là một cây nho nhỏ, lớn lên chầm chậm, một năm kia là lần đầu tiên hắn nở hoa, Thiên Giới nổi lên bão tuyết, tuyết rơi dày đặc vùi lấp mọi thứ.
Hắn bị gãy đứt không biết bao nhiêu cành, băng càng nhiều đông cứng tất cả. Trong thời tiết quỷ quái này, hắn còn phải đâm chồi ra nụ hoa. Nếu như bằng không tan, không thể ra chồi, sẽ không sống đến sang năm.
Mai ra hoa mà lại đúng ngày giá lạnh nhất, bỏ lỡ sẽ chết đi. Bị tuyết phủ dày đặc không thở nổi, năm đó pháp lực của hắn còn yếu, không chịu nổi giá rét, đừng nói ra hoa, có thể sống qua ngày đông không cũng còn chưa biết.
Ngày kế tiếp, hắn cũng bị giá lạnh làm hấp hối, khí lực cũng không còn, thân của hắn bắt đầu héo rũ. Bỏ lỡ kỳ nở hoa, hắn liền mất đi tánh mạng. Bỗng nhiên không khí từ từ ấm áp lên.
Có một người chứng kiến gốc mai sắp chết đi, không biết suy nghĩ gì, nhìn thật lâu, xem xét tường tận hơn nửa ngày, rồi cắt ngón tay, dùng máu nhỏ vào gốc mai.
Người của ngàn năm trước không phải người bây giờ. Quanh thân có tiên khí lượn lờ, lại có linh khí thuần khiết nhất trong trời đất, pháp lực cao thâm khó ai so bì, có thể sánh ngang Tiên đế cùng Tiên hậu.
Vài giọt máu kia, có thể cứu được người chết sống lại, cũng có thể cứu tánh mạng bạc nhược yếu kém của hắn.
Năm đó, hắn đã sống sót, đã nở hoa. Bổn mạng của hắn là hoa màu trắng, năm sau lại nở ra nhiều đóa hoa đỏ như máu......
Hắn đã sống đã ra hoa. Ân nhân lại không thể......
Ngày nay, đã đứng trước mặt hắn nên bất kể là bị chán ghét, bị xua đuổi hắn cũng chịu được, chỉ nguyện cả đời này có thể ở bên cạnh, có thể nói chuyện, dù cho đối với hắn cười cũng tốt, khóc cũng được, chỉ cần vẫn ở trong tầm mắt của hắn......
"Ngọc Lan, cả đời này, ta chỉ mong ngươi hạnh phúc......"
Ta không hề dám hy vọng xa vời.
Lần nữa nhìn bóng lưng người phía trước, Lạc Hồng Bụi lại khôi phục bộ dáng yêu nghiệt, vui tươi hớn hở không có tim không có phổi.
Chân thân là mai, chỉ cần còn có một nhánh cây, chỉ cần không phải bị lửa đốt cháy trụi, hắn sẽ không có bất cứ chuyện gì, bất quá dưới mắt chân thân bị người cắt một nhát, hắn chỉ có thể tìm kiếm nhà mới. Nơi này cũng không hề an toàn.
Thấy Liễu Khanh Nhan cũng không còn chú ý tới hắn, hắn nhặt lên cành mai, thi triển pháp lực, hóa thành một đoạn nhỏ, cẩn thận bỏ vào trong ngực, mang đi tìm nơi an cư.
Cả đời này, ta cho dù không được làm tiên, ta cũng tuyệt đối cũng không muốn người lên trên đó, chỉ nguyện..... Cả đời này cùng người lưu lại hồng trần, cùng nhau trải qua trăm năm, cho người thấy chân tình là như thế nào...... Cả đời này, ta sẽ dốc hết tất cả, dùng hết tánh mạng của ta, chỉ vì nụ cười của người..... Cả đời này, ta chỉ sống vì người......
Ngọc Lan, ngươi có từng nghe thấy tiếng lòng của ta.....
Lạc Hồng Bụi nghĩ trăm phương ngàn kế lấy lòng Liễu Khanh Nhan, nhưng lại là không biết, có người khác cũng đang tính kế đối phó với hắn.
Người đó chính là thiếu niên tóc xanh vẫn luôn theo sau họ.
Mấy người phía trước luôn chán ghét hắn, không cho phép hắn tồn trên thế gian, còn muốn đem hắn nhốt vào nơi tăm tối, những người này chính là đối tượng đầu tiên có huyết hải thâm thù với thiếu niên này kể từ lúc hắn ra ngoài.
"Hừ, ngươi không tha cho ta, ta cũng không tha cho ngươi, đã thấy chân thân của ngươi, ta sao bỏ qua đơn giản như vậy?!"
Thiếu niên trốn ở chỗ tối, ánh mắt lóe ra tia âm tàn ngoan độc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...