Chỉ nghe hừ lạnh một tiếng, tất cả cảm quan tầm mắt của nó trong nháy mắt giảm xuống là không. Chỉ còn là vô tận hắc ám.
Trong bóng đêm, nó tựa hồ nghe thấy người nọ giận dữ, phất tay đem vật gì đó ném xuống.
Trận hình đã lâu không có bất kỳ thay đổi gì, hoặc là cái gì có thể chạm vào, hoàn toàn niêm phong chặt chẽ. Người nọ hình như nhận ra nó ở chỗ nào, không khỏi phát ra một tiếng cười khẽ, không hề để ý tới.
Cũng không biết trải qua bao lâu, lâu đến nó cho rằng lại là một ngàn năm, đến khi cảm quan cùng tầm mắt nó dần dần khôi phục, nghe được trận hình phát ra âm thanh rạn nứt, tuy nhiên âm thanh kia cực nhỏ, cũng may nó đã nghe ra.
Nguyên nhân là cái thần hồn bị người áo đen nhốt lại trong Nhiếp hồn đợi người mặc đồ đen đi rồi, lại có tà tâm vọng tưởng muốn phá tan đi ra, muốn hấp thụ linh khí tại nơi ngọn nguồn tinh hoa trời đất tụ tập, đồng thời cũng là nơi hội tụ tất cả lệ khí.
Oán linh bị giam cầm trong Nhiếp hồn đã nghĩ chỉ cần phá hư long mạch, bởi vì một chén cam lộ bị Liễu Khanh Nhan vô tình làm rơi xuống vừa vặn làm rạn nứt kết nối của trận hình, thì phong ấn sẽ bị đánh vỡ, nguồn lực cực đại sẽ được giải phóng đi ra. Oán linh cho rằng bên trong Thương Ngô Chi Uyên có thể có nguồn lực làm cho pháp lực cường đại, vọng tưởng muốn phá vỡ, nghĩ cách phá hư.
Nó đem khí tức thu lại đến mức nhỏ nhất, trận hình bị phá vỡ trong tích tắc, thân thể của nó hóa thành một sợi khói màu xanh mỏng manh cỡ sợi tóc, từ trong bóng tối vô tận theo khe hở chạy trốn ra ngoài, đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất đem những oán linh không biết sống chết lôi vào trong, trận hình lại khôi phục như lúc ban đầu.
Ra tới bên ngoài, tiếp xúc thế giới rực rỡ làm nó mở mắt không ra, trong Thương Ngô Chi Uyên thuộc về tuyệt đối tối tăm, mà ngay cả nó dùng hết thần lực đi cảm giác cũng chỉ có thể đi suy đoán, đi phỏng đoán, nhưng mà chưa bao giờ chân thật nhìn thấy qua.
Đây mới thực sự là sống......
Nhiếp hồn bên trong không còn vật gì, đã thành vật chết. Tất cả oán linh bị nó cưỡng chế lôi vào Thương Ngô Chi Uyên, thay thế nó bị khóa trong bóng tối vô tận.
Đã đi tới cái thế gian này, nó thấy mọi thứ đều khác lạ. Không biết gì, không biết cách trao đổi, chỉ là dựa tựa theo phỏng đoán, bắt chước. Tư tưởng của nó rất đơn thuần, thế cho nên hoàn toàn không biết người ta còn cần quần áo để che cơ thể.
Vì thế, khi biến thành một thiếu niên, đi tới áo quan bằng đá, nó còn băn khoăn muốn nhìn một chút thực sự người nọ là như thế nào.
Người nọ còn nằm ở trong áo quan, mặc một thân áo bào màu xanh lục, áo khoác bên ngoài mỏng như cánh ve màu xanh biếc, tóc đen như mực dùng một cây trâm ngọc bích cố định, mũ quan bao lấy búi tóc màu trắng ở giữa có một đóa hoa sen, hai cái tua cờ màu xanh biếc hai bên.
Hai tay đặt ở trên bụng, đai lưng màu xanh lục có những hạt châu nhỏ cùng một ít hạt thủy tinh trong suốt, vòng eo của người nọ nhìn thật nhỏ, như thể dùng hai tay nắm hết.
Người nọ nhắm mắt lại, ở mi tâm là một điểm màu son hết sức cầu kỳ thu hút. Càng nhìn lại là càng thu hồn đoạt phách, làm cho người ta sửng sốt hô hấp hơi bị chấn động.
Hai hàng lông mi dài đen khép lại, người nọ lẳng lặng đang ngủ say, giống như vĩnh viễn không tỉnh lại. Nó ghé sát vào vách áo quan, nghiêng đầu nhìn cũng không biết đang suy nghĩ gì, mắt nhìn chén cam lộ còn lại trên bàn, bưng lên rót vào miệng người này.
"......"
Liễu Khanh Nhan có chút mờ mịt mở mắt ra, đầu có chút ẩn ẩn đau còn hơi choáng váng, tựa hồ như say rượu, cố gắng cử động thân thể. Nhưng mà ngoại trừ có thể đảo mắt, cái mũi có thể hít thở, Liễu Khanh Nhan rốt cuộc làm không được những động tác khác.
Hồi tưởng lại cảnh té xỉu, nghĩ đến trạng thái giờ phút này, Liễu Khanh Nhan mới biết mình đã bị người khác thả vào áo quan bằng đá, hơn nữa, y phục cũng bị đổi đi tất cả!
Cái này, quả thực, quả thực chính là......
Liễu Khanh Nhan trừng to đôi mắt đẹp, đáng tiếc chính là không thể nhúc nhích, nếu không, sẽ lập tức nhảy ra, không quản thấy ai, trước tiên sẽ hung hăng đánh một phen để hả giận.
Mà khi nhìn lên trên đỉnh đầu, đã thấy một khuôn mặt thiếu niên ngây thơ trong sáng nhìn mình nở nụ cười lộ một hàm răng trắng như tuyết, trong tay còn cầm một cái chén.
Đôi mắt của thiếu niên sáng ngời, rất đẹp, bên trong tựa hồ có ngàn vạn ánh sao lấp lánh, màu da trắng bệch của hắn thoạt nhìn có chút yếu ớt, cũng có chút mềm mại đáng yêu, bất quá nhìn thẳng bộ ngực không có gì che đậy, có thể khẳng định thiếu niên này là nam.
Thân trên cởi bỏ thì thôi, mà nửa người dưới cũng không che lại, đây là sao? Còn nữa, người này đi chân trần, nét mặt vui vẻ phấn khởi, như thể tìm được bảo vật gì, thân thể trần truồng cúi người vào trong quan tài là vì sao?
Không được!
Người này, đúng là đặt tay ở trên người Liễu Khanh Nhan? Bàn tay không an phận, bắt đầu lôi kéo quần áo của Liễu Khanh Nhan, xem ra hình như là muốn cởi quần áo ra?!
"......"
Liễu Khanh Nhan dùng ánh mắt uy hiếp, nếu có thể cử động đã cho hắn chết không toàn thây!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...