Trên mặt sông. Sương khói mịt mù, sóng lớn cuồn cuộn. Tạo thành tầng tầng lớp lớp mây mù.
Giao long hung hãn phun ra nuốt vào luồng khí màu đen nồng nặc yêu khí, yêu nghiệt hai mắt nhìn chằm chằm lên trời xanh phẫn nộ gào rú.
Một điểm màu đen kịt xuất hiện trên không trung. Giống như cuồng phong lao tới. Một thân ảnh màu đen nhanh nhẹn múa tay, áo choàng bay phần phật trong gió, mái tóc tung bay rối loạn, giống như quần ma loạn vũ.
Một thân ảnh màu đen phía trên một thanh cự kiếm màu đen, phóng ra những vòng hào quang mạnh mẽ không ngớt nhắm vào giao long. Mũi kiếm nhọn sắc bén, không giống vật của đạo gia, mà giống như là của yêu ma dùng để luyện ma khí. Đầu kiếm là một vòng màu đỏ máu chói mắt, thân kiếm hình răng cưa, chuôi kiếm gắn một bảo thạch hình giọt máu, nhìn kỹ phía dưới sẽ thấy phát ra một dòng khí lưu chuyển.
Người nọ, mủi chân không chạm cự kiếm, mà là lơ lửng trên không trung, cao cao tại thượng, giống như thần tiên đứng trên cao, kiêu căng ngạo nghễ nhìn thế gian bên dưới.
Phong thái đạo mạo, vô cùng đắc ý. Người nọ dung mạo có thể nói thế gian ít có, càng kỳ dị là, nam tử mặc áo bào màu đen, chính giữa mi tâm hiện lên một ngọn lửa. Nhìn rất kỳ quái.
Nam tử áo bào màu đen thật kỳ quái này, nếu không phải yêu, cũng không là ma, thì chính là người tu đạo!
Càng thêm quái là lửa này màu đen, nếu bình thường là vô cùng ghê rợn, nhưng ngược lại nó lại làm cho nam tử này càng tà mị, lãnh chí.
Liễu Khanh Nhan thần sắc khẽ biến, không khỏi vuốt vuốt cái trán có chút đau nhức. Mới không bao lâu, lại một lần nữa gặp phải Minh Lạc Uyên. Thật sự là buồn bực.
Liễu Khanh Nhan cảm thấy rời đi là tốt nhất, bằng không một hồi chạm mặt, với tính tình người nọ sẽ muốn cười nhạo một phen.
Nhìn người đang cùng giao long giao chiến, yêu thú đạo hạnh tu vi khá thấp, không cần nói cũng biết, người nọ hẳn là ứng phó dễ dàng. Liễu Khanh Nhan nhìn mấy lần, liền đi xuống dưới lầu.
Lúc này, người mặc áo bào màu tím đang uống rượu thoải mái đã mở miệng.
"Đại thúc, có thể để cho......"
Một mùi rượu bay tới, ngửi thấy đã khiến tim gan không khỏi thư sướng, kinh mạch toàn thân như muốn lung lay một phen.
Liễu Khanh Nhan âm thầm kinh ngạc, người này uống rượu cực phẩm, loại này không phải rượu thường, chỉ ngửi thôi đã làm cho người ta muốn nhấm nháp.
Bất quá.
Cái kia, một tiếng đại thúc chẳng lẽ lại gọi là mình......
Liễu Khanh Nhan lập tức có chút buồn bực, hắn hiện tại còn vài năm nữa mới 30, tuổi như thế này cũng chưa già sao gọi là đại thúc.
"Vị đạo hữu này, ngươi là gọi ta......"
"Đúng vậy...... Đại thúc......"
Liễu Khanh Nhan cố gắng khống chế khóe miệng co giật, trên mặt như cũ vẫn là bình tĩnh, mang một nụ cười nhẹ. Càng nhẹ nhàng thoát tục.
"Ngươi gọi ta làm gì?"
Nam tử áo bào tím tư sắc cũng thượng thừa, mắt long mày phượng. Ngọc Diện Tuấn Nhan, có chút diện mạo như bạch diện thư sinh, mà một thân phóng khoáng thoảng mùi rượu, Tử Kim kiếm trên tay, nhìn là biết một kiếm khách.
Bảo kiếm xứng anh hùng, rượu ngon phối kiếm khách, lúc này trên thân người vô cùng tinh tế.
"Đại thúc, ngươi đến gần chút......"
"......"
"Lại gần chút đi, lại gần đây."
"......"
"Đại thúc, ta cũng không phải yêu quái ăn thịt người, ngươi đến gần ta chút thì có làm sao?"
Ngọc Diện Tuấn Nhan không chịu được đi thẳng đến gần, nắm tay áo nam nhân áo bào màu xanh nhạt đang giả vờ không nghe thấy kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...