Tiểu Ngư Nhi chỉ nói đó là thân thích phương xa. Người nọ không tin, lén lút cho người theo dõi, gặp một tuấn mỹ nam tử, dung nhan thế gian ít có, người nọ kinh hãi, quả nhiên khẳng định đó là yêu ma, không thể nghi ngờ.
Kỳ thật, Huyền Minh sớm phát hiện có người theo sau lưng Tiểu Ngư Nhi, nhưng không có ý gây thương tổn. Hắn và Tiểu Ngư Nhi sống chung vài năm, bản tính ác liệt giảm không ít, muốn giết người cũng chỉ là sau lưng Tiểu Ngư Nhi.
Mấy người kia chạy về, kể lại làm cho người trong thôn trấn sợ tới mức hồn siêu phách lạc, tìm rất nhiều đạo sĩ có pháp lực thâm hậu, người tu chân đến bắt yêu.
Những thân thích đột nhiên xuất hiện, dụ dỗ không được, liền đánh Tiểu Ngư Nhi đến rơi nước mắt.
Tiểu Ngư Nhi nhỏ tuổi nhẹ dạ, bị những lời nói khách sáo quanh co lòng vòng cũng nhịn không được đồng ý sẽ dẫn bọn họ đi nhìn một cái. Tiểu Ngư Nhi luôn dặn dò, họ nhìn liền rời đi. Những kia gật đầu, còn thề với trời nói sẽ giữ lời.
Ngày đó, Tiểu Ngư Nhi đi phía trước dẫn đường, sau lưng là một nhóm lớn người bắt yêu, còn có một đám dân chúng đến xem náo nhiệt.
Đến chỗ Huyền Minh, Tiểu Ngư Nhi còn chưa kịp vui mừng, liền chứng kiến một đám đạo sĩ cùng tu chân ác độc, nói không giữ lời cầm lấy pháp khí đánh tới những yêu ma không phòng bị. Đó là những yêu ma tốt, hay chơi đùa cùng Tiểu Ngư Nhi. Bọn họ còn bị moi bụng lấy nội đan.
Tiểu Ngư Nhi nổi điên đi ngăn cản.
"Các ngươi tại sao phải như vậy, vì cái gì?"
Những người kia hung hăng đẩy hắn ra.
"Bởi vì bọn họ là yêu ma, làm nhiều việc ác, giết hại dân chúng, giết chết bọn họ là thay trời hành đạo!"
Đám người đến quan sát nhìn một đám yêu ma bị giết chết, cũng tham gia mổ bụng, cướp da lông, cướp đầu lâu, vui vẻ vỗ tay tán thưởng.
Vài người thân thích càng quá phận, bọn họ sợ liên lụy đến bọn họ, hùa theo cười nhạo.
"Tiểu Ngư Nhi ngươi thật sự là quá lớn gan! rõ ràng cùng những nghiệt súc này lăn lộn, chúng ta dụ ngươi dẫn chúng ta tới đây, sẽ xử lý ngươi nhẹ nhàng, người thôn trấn nói chỉ cần giết ngươi, cho ngươi lưu toàn thi."
"Nhưng mà! chúng ta sẽ đem ngươi ra bên ngoài cho chó ăn! Xương cốt cũng không cho ngươi lưu một cái"
"Ngươi là tai họa, muốn khắc chết người khác, còn muốn khắc chết chúng ta à, tốt xấu chúng ta cũng là thân thích......"
Tiểu Ngư Nhi nghe đến mấy lời vô sỉ, trừng to mắt, quả thực không dám tin, nhìn người thân đều là giống mãnh thú hung hăng, hận không thể dùng ánh mắt giết chết hắn.
Huyền Minh đang cùng những người kia đánh long trời lở đất, đáng hận không đủ lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn thuộc hạ nguyên một đám bị giết. Vốn định lấy ra pháp khí, giết hết những người này.
"Tiểu Ngư Nhi, ngươi khóc cái gì?"
Huyền Minh bay qua, một bên nhìn về phía người yêu, một bên ứng phó các đợt công kích.
"Hu hu hu, bọn họ đều bị giết chết, đều là bởi vì ta, Tiểu Hắc Tiểu Bạch cũng không có làm sai cái gì, vì cái gì muốn giết bọn họ......"
Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch là hai con báo đáng yêu, ngày bình thường hay cùng chơi với Tiểu Ngư Nhi, quan hệ rất tốt.
Khi Tiểu Ngư Nhi muốn đem xác Tiểu Hắc Tiểu Bạch trở về, Tiểu Ngư Nhi nghĩ ngăn cản cũng không thể, cầm lấy mấy hòn đá trên mặt đất hướng những người đáng ghê tởm kia đập tới.
Những người kia nhìn thấy như vậy, trong lòng nghĩ Tiểu Ngư Nhi cũng giống những yêu ma này. Lập tức, dùng kiếm đâm tới.
Huyền Minh bị vài đạo sĩ cuốn lấy thoát thân không ra, một tay đánh bay mấy tên tà ác. Tiểu Ngư Nhi thân thể người phàm, kiếm kia tựa như đâm vào đậu hũ, vài kiếm trong nháy mắt đâm thấu thân thể Tiểu Ngư Nhi.
Huyền Minh tại chỗ bộc phát, gào gào rú, hóa ra đuôi rắn cự đại, cuồng nộ quét đánh tới, những người kia đều bị đập thành vụn nát, không ai sống sót.
Giờ phút này Tiểu Ngư Nhi trên mình còn cắm vài thanh kiếm, toàn thân đỏ máu, trong miệng máu không ngừng trào ra, miệng không ngừng đóng mở như muốn nuốt lấy không khí. Trong ánh mắt ảm đạm mịt mù.
"...... Huyền Minh, ta là không phải sợ chết......nhưng mà, ta...... thật...... Không nỡ...... Ngươi............"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...